Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4241: Vợ của ta giết

Tinh không vô ngần, vũ trụ mênh mông, chư thiên vạn giới nhiều như cát trên sông.
Nơi có được linh khí, trăm vạn không được một.
Trong đó, tinh cầu có linh khí nồng nặc nhất đều tập trung trong sâu không vô tận.
Mà liên minh tu tiên chính là chúa tể duy nhất trong sâu không vô tận.
Nếu Ngũ Hành Tông có thể tấn thăng đến liên minh tu tiên, đó chính là vinh quang vô thượng của toàn bộ tông môn, thậm chí là toàn bộ Bắc Hãn giới.
Đến lúc đó, bọn họ có thể lấy được nhiều tài nguyên, có thể sử dụng linh khí miễn phí còn nhiều hơn trăm nghìn lần, thậm chí vạn lần so với hiện tại.
Quan trọng hơn chính là, liên minh tu tiên sẽ thiết lập đại trận truyền tống viễn cổ ở Ngũ Hành Tông. Về sau, nếu ai muốn đến liên minh tu tiên, chỉ cần dùng Vô Thượng Lệnh là được.
“Đây là chuyện quan trọng nhất của Ngũ Hành Tông chúng ta từ khi lập phái đến nay, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót.” Lão giả mặc áo bào xanh cau mày, ánh mắt lộ ra tinh quang, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa, mấy ngày nay, lão tổ đang được thượng tiên trợ giúp chuẩn bị độ kiếp lần thứ chín. Đây là lần độ kiếp cuối cùng trước khi thọ nguyên của lão tổ hao hết. Nếu thành công, Ngũ Hành Tông đến tu tiên liên minh sẽ vào thẳng hội Chí Tôn, thành tựu sự nghiệp vô thượng. Cho nên, trước đó, chúng ta nhất định phải quét sạch Bắc Hãn giới.”
Nữ nhân váy lam gật đầu, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh yên tâm đi, chúng ta nên biết làm cái gì. Tình huống Hậu Thổ tông môn ta không cần phải nói. Ta phụ trách phía Đông Bắc Hãn giới, các tông môn ở đó đã được thanh lý hoàn tất, nhưng chỉ lấy được nửa khối Vô Thường Lệnh, còn nửa khối còn lại, nhất định sẽ có kết quả.”
“Bên phía của ta cũng đã được thanh trừ sạch sẽ.”
Nam nhân không có lông mày đáp: “Tuy nhiên, Tây vực mà ta phụ trách đều là tông môn chỉ mới thành lập được ngàn năm, bọn họ không có Vô Thường Lệnh truyền thừa xuống.”
“Chỗ của ta có hai tấm.”
Hòa thượng râu quai nón lấy trong túi trữ vật hai tấm lệnh bài đen nhánh, nhẹ nhàng ném về phía lão giả mặc áo bào xanh: “Cái này nên giao cho Chưởng môn sư huynh xử lý thì tốt hơn.” Lão giả mặc áo bào xanh tiếp nhận hai tấm lệnh bài, hài lòng gật đầu: “Trong tay của ta đã có năm tấm, cộng thêm hai tấm của Triệu sư đệ, Yến sư muội cũng có một tấm, bây giờ Sở sư đệ đến Bắc Hồ sơn trang để lấy thêm một tấm, như vậy chúng ta có tổng cộng chín tấm, cũng đã đủ dùng rồi. Chờ đại trận truyền tống xây xong, ta sẽ phân phối lệnh bài xuống, ai cũng không cần tranh đoạt, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Huynh yên tâm đi, hết thảy đều lấy đại cuộc làm trọng.” Ba người kia xác thực không có ý kiến, cùng nhau kêu lên.
Lão giả áo bào xanh thản nhiên nói: “Được, các ngươi yên tâm, tuy ta là môn chủ Thanh Mộc tông nhưng ta tuyệt đối không bất công.”
“Chúng ta tất nhiên tin tưởng Chưởng môn sư huynh rồi.” Nữ nhân mặc váy lam gật đầu nói.
Hòa thượng râu quai nón nói: “Chỉ là ta có chút lo lắng Sở sư đệ. Thế lực Bích Thủy Tông của bọn họ là yếu nhất, lại bị sai đến Bắc Hồ sơn trang mạnh nhất.” “Bắc Hồ sơn trang trước kia được tính là mạnh, nhưng bây giờ đã suy yếu rồi.” Nam nhân không lông mày khinh thường lắc đầu: “Tô Diệp danh xưng thiên tài cũng đã thành tội nhân liên minh tu tiên hạ lệnh truy nã. Bọn họ không lật được sóng gió gì đâu.”
Lão giả áo bào xanh hiển nhiên cũng không cho rằng Bắc Hồ sơn trang có thể lật được sóng gió gì: “Cho Bắc Hồ sơn trang thêm một ngày. Nếu bọn họ còn không khuất phục, cứ trực tiếp diệt cả nhà bọn họ.”
“Ngươi đang ngưu bức với ai vậy? Ngươi muốn diệt cả nhà ai?”
Bên trong đại điện bỗng nhiên vang lên một giọng nói xa lạ, giọng điệu khá phẫn nộ.
“Là ai?” Nam nhân không lông mày biến sắc, nổi giận quát: “Cút ra đây cho bổn tông chủ.”
Nữ nhân váy lam hơi quay đầu lại nhìn về phía cửa đại điện.
Hòa thượng râu quai nón ngồi im không nhúc nhích.
“Là gia gia của ngươi, Tô Diệp.”
Ngoài cửa, một nam nhân trẻ tuổi bước vào, khóe miệng hơi câu lên, thái độ buông thả: “Thiên tài ngưu bức nhất Đại Bắc Hồ, cũng là người đưa tang cho các ngươi. Không cần khách sáo, ngồi xuống hết đi. Dù sao các ngươi cũng sắp chết hết rồi.”
“Nghé con ở đâu ra vậy? Khẩu khí của ngươi lớn thật.”
Lão giả áo bào xanh giận tím mặt, áo bào không gió vẫn phồng lên, cương khí chấn động khiến trần nhà đại điện suýt chút nữa bay lên.
“Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ, lại còn rất thúi.” Tô Diệp xiết chặt nắm đấm, cũng không quanh co lòng vòng: “Các ngươi cũng không cần chờ Sở tông chủ gì đó nữa. Ông ta chết rồi.”
Nữ nhân váy lam cả kinh nói: “Ngươi đã giết Sở sư đệ?”
Nàng ta nhìn Tô Diệp một cái, rất nhanh lắc đầu: “Ngươi chẳng qua chỉ là Phân Thần Kỳ sơ kỳ, không thể nào là đối thủ của Sở sư đệ.”
Tô Diệp thuận miệng nói: “Tên phế vật kia, ta ra tay cũng có thể đánh chết ông ta. Nhưng ông ta xác thực không phải ta giết.”
“Là ai giết?” Lão giả áo bào xanh quát lạnh.
“Vợ của ta giết.” Một âm thanh lười biếng vang lên sau lưng ông ta.
Lúc này, bốn người bọn họ mới giật mình. Không biết từ lúc nào, bên trong đại điện lại có thêm một đôi nam nữ trẻ tuổi, hơn nữa còn ngồi ở vị trí của Ngũ Hành lão tổ.
“Làm càn! Mau cút xuống cho ta.”
Hòa thượng râu quai nón nổi giận, người như Kim Cương trừng mắt, nhanh chóng vọt đến trước mặt Hạ Thiên, một quyền đánh tới.
“Ngươi muốn cút thì cút chứ sao?” Hạ Thiên mỉm cười, tùy ý đạp xuống một cước.
Hòa thượng râu quai nón lập tức bay rớt ra ngoài, đập vỡ mấy viên gạch mới có thể đứng lại được.
“Tất cả các ngươi không được động đậy.”
Lão giả áo bào xanh hét to với nam nhân không lông mày và nữ nhân váy lam, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Là ngươi, thật sự là ngươi. Ông trời phù hộ cho Thanh Mộc Tông ta. Đã bao nhiêu lần ta muốn giết chết ngươi. Đáng tiếc lại không biết ngươi ở đâu, nghĩ không ra ông trời lại đưa ngươi đến trước mặt ta. Hôm nay, nếu ta không chém ngươi thành muôn mảnh, làm sao ta có thể an ủi đồ đệ ta linh thiêng trên trời được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận