Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4333: Nghịch Thiên Thần Châm

“Chúng ta nên nghĩ cách gia tăng tu vi. Ở lại thêm một lát nữa, nhất định sẽ có chuẩn tiên bị dụ đến chỗ này.”
Trên gương mặt Dạ Mộng Bạch hiện lên sự ngưng trọng, có chút lo lắng nói: “Nếu không cẩn thận ứng đối, nói không chừng sẽ bị bọn họ giết chết.”
“Làm sao tăng lên?” Lúc này Khúc Yên Nhiên đã chậm rãi tỉnh lại, thuận miệng hỏi một câu.
Dạ Mộng Bạch chỉ ngọc giản và cổ tạ xung quanh, cười khổ nói: “Đương nhiên là dựa vào những thứ này rồi. Nếu không, ngươi cho rằng vị Đại chí tôn kia bố trí ba tòa bảo các này để làm gì.”
Khúc Yên Nhiên không hiểu hỏi: “Nơi này không phải là tàn khư của Chân Tiên sao? Tại sao lại là bố trí của Đại chí tôn chứ?”
Dạ Mộng Bạch nói: “Trước kia ta có nghe một tin đồn, thật ra đại chí tôn đã sớm là Chân Tiên cảnh, chỉ là không biết vì sao lại cố ý áp chế tu vi của mình ở lại liên minh tu tiên thôi.”
Vẻ mặt Khúc Yên Nhiên vẫn hiện lên sự nghi hoặc như cũ: “Chân Tiên không làm, tại sao lại muốn ở phàm giới chứ?”
“Hoặc người kia không đạt đến cảnh giới Chân Tiên, chỉ khoác lác với người khác?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Hoặc ông ta ăn thiệt ở Chân Tiên giới, cho nên trốn về làm rùa đen rút đầu.”
“Suy đoán của ngươi thật sự hạ thấp phong cách của đại chí tôn xuống đến mức thấp nhất.” Khúc Yên Nhiên nhếch miệng nói, có chút bất mãn đối với việc khinh nhờn quyền uy của Hạ Thiên: “Đây chính là Đại chí tôn, là Chuẩn tiên bát kiếp đầu tiên gần mười vạn năm qua của Sâu Không Vô Tận, chỉ là không biết vì sao mấy vạn năm qua, ông ta không hề lộ diện, chỉ nói là đang bế quan, chuẩn bị xung kích thiên kiếp thứ chín.”
“Ta chẳng quan tâm ông ta là cái gì tiên. Dù sao cũng chỉ là một tên ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nói: “Đám đại chí tôn đều là những tên đầu óc có bệnh. Nếu ông ta đến đây, ta nhất định sẽ đánh cho ông ta một trận.”
Dạ Mộng Bạch và Khúc Yên Nhiên đều im lặng.
“Khẩu khí lớn thật.”
Lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên trên đỉnh: “Ngay cả đại chí tôn cũng không để vào mắt, đúng là một tên ngốc không biết mùi vị.”
“Là ai?” Dạ Mộng Bạch ngẩng đầu quát: “Đến rồi thì đừng trốn trốn tránh tránh nữa, mau hiện thân đi.”
“Ta là Phi Hỏa Kiếm Quân, các ngươi là ai? Tại sao lại bị vây ở đây?” Một thanh niên kiếm khách mặc áo bào đỏ thu kiếm nhảy vào mép đại đỉnh.
Hạ Thiên nói: “Vừa rồi mắng ta không phải ngươi, bảo tên ngốc kia ra đây.”
“Là bổn công tử mắng ngươi đấy, ngươi có thể làm gì được ta?” Một nam nhân gương mặt âm nhu nhẹ nhàng rơi xuống, hai tay chắp sau lưng, gương mặt nghiền ngẫm nhìn chung quanh, cười nói: “Các ngươi hẳn là đến sớm, sau đó rơi vào cạm bẫy, bị nhốt trong đó đúng không?”
“Đã luân lạc đến mức đó rồi lại còn cuồng vọng như vậy, các ngươi đúng là đáng buồn.”
“Ngươi mới là buồn đấy.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi, lại còn có tâm trạng đánh rắm ở đây.”
Gã thanh niên âm nhu cười ha hả, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên: “Ngươi có tin một kiếm của bổn công tử có thể đâm chết ngươi không?”
“Nghe nói tàn khư Chân Tiên cứ ngàn năm sẽ tái hiện một lần. Nghĩ không ra chúng ta lại gặp được. Luồng thanh khí này quả nhiên vô cùng tinh thuần. Thật sự là cơ duyên to lớn.”
Kiếm khách áo bào đỏ nhịn không được liền khuyên: “Thanh Dương công tử, chúng ta nên tranh thủ thời gian hấp thu thanh khí. Bằng không, người nhiều hơn, chúng ta sẽ không vớt được bao nhiêu.”
“Cũng đúng.” Thanh Dương công tử gật đầu, nói với Hạ Thiên: “Chờ bổn công tử hút đủ thanh khí, ta sẽ thu thập ngươi.”
Nói xong, hai người bọn họ ngồi xếp bằng ở mép đại đỉnh, bắt đầu điều tức.
Một lát sau, một số sợi thanh khí tràn vào mi tâm, đỉnh đầu của bọn họ.
“Chúng ta cũng ngồi xuống, nhanh chóng gia tăng tu vi đi.” Dạ Mộng Bạch nhắc nhở Hạ Thiên và Khúc Yên Nhiên.
Khúc Yên Nhiên lập tức làm theo nhưng Hạ Thiên thì không hề có phản ứng. Bởi vì thanh khí và cơ thể của hắn chỏi nhau. Cho dù hắn muốn hấp thu cũng hấp thu không được, chứ đừng nói chi hắn không có suy nghĩ này.
Đang.
Bỗng dưng, một tiếng vang thật lớn vang lên.
Chỉ thấy một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống, chém Thanh Dương công tử vô cùng phách lối vừa nãy thành hai nửa, còn kiếm khách áo bào đỏ thì bị chấn động đến miệng mũi phun máu.
Thời gian sau đó, chung quanh đại đỉnh chậm rãi biến thành Tu La Tràng. Chẳng những có người đuổi đến, mà còn không ngừng có người bị giết.
Những người được gọi là chuẩn tiên, sự tham lam đối với thanh khí vượt qua người bình thường tham lam tiền tài sắc đẹp. Cảnh tượng vô cùng thảm liệt.
Khúc Yên Nhiên nhìn tình huống trước mắt, bị dọa đến hoa dung thất sắc, ngay cả ngồi cũng không nhịn được mà phát run.
Huyết nhục của đám chuẩn tiên chỉ một lát đã bị đại đỉnh hấp thu.
Cả tòa đại đỉnh nổi lên ánh sáng màu đỏ, hòa tan với thanh khí trên đỉnh, đan xen vào nhau, tạo thành một lớp sương mù cực kỳ nồng đậm.
Không biết qua bao lâu, toàn bộ động phủ đã bị bao phủ hoàn toàn.
Người chạy đến cũng dần dần ít hơn.
Sau khi cố gắng cưỡng ép ngân châm Hạ Thiên đâm vào cơ thể, Hạ Vô Kỵ rốt cuộc thở phào một hơi, bắt đầu sử dụng thiên tài địa bảo bên trong thiên tài địa bảo các tiến hành luyện đan.
Một bên khác, Kim Mộc Phong rất nhanh gặp phải bình cảnh, cũng bắt đầu sử dụng pháp bảo bên trong bảo các, tiến vào khổ tu.
Dạ Mộng Bạch cảm thấy không thể ngồi yên chờ chết, liền cùng với Khúc Yên Nhiên bắt đầu nghiên cứu ngọc giản và cổ tạ.
“Long Tượng Trấn Ngục Công, Thiên La Sưu Tuyệt Thủ, Phá Cương Huyền Nguyên Quyết…”
“Còn có Trường Xuân Quyết, Đại Diễn Quyết, Thất Thâm Phá Cương…”
“Những công pháp này dường như đều là cấm thuật đã bị thất truyền? Tại sao chúng lại ở đây?”
“Còn có một số trận pháp, châm pháp, phù chú… quả thật là thiên đường của tu tiên giả.”
“Thần La Cương Thủ? Ngưng Nguyệt Kiếm Khí? Nghịch Thiên Thần Châm?”
Dạ Mộng Bạch không ngừng xác nhận nội dung bên trong ngọc giản, lẩm bẩm: “Những công pháp này đều không trọn vẹn, hơn nữa còn có thời đại xa xưa, có chút… Sao?”
Lúc này, tay của Hạ Thiên đã đập lên vai của hắn.
Ban đầu, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với những công pháp này, lúc này hắn bỗng nhiên vọt đến trước mặt Dạ Mộng Bạch: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Cái gì?” Dạ Mộng Bạch mờ mịt hỏi lại.
“Vừa rồi ngươi có nhắc đến một môn công pháp. Nghịch Thiên Thầm Châm, đúng không?” Hạ Thiên nói: ‘Mau đưa ngọc giản có ghi chép của môn công pháp đó cho ta.”
“Cho ngươi?” Dạ Mộng Bạch lắc đầu: “Không cho được.”
Hạ Thiên có chút khó chịu hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?” Dạ Mộng Bạch tiện tay chỉ vào một mặt tường có khoảng chừng mấy vạn khối ngọc giản: “Bấy nhiêu đó đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận