Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1774. Ta biết vì sao lại như vậy

“Ta đến từ thành phố Vân, nhà ta kinh doanh ngọc, đó cũng lý do ta tên là Đoàn Ngọc.” Đoàn Ngọc cười nói: “Thật ra, ta và Dương Phi cũng quen biết nhau ở đại học, nhưng năm nay Dương Phi mới tốt nghiệp, còn ta đã tốt nghiệp được hai năm rồi. Ngoài ra, nói cũng vừa khéo, lúc nhà nàng đến làm ăn ở thành phố Vân, tình cờ cũng có qua lại với nhà ta.”
“Ờ, hai nhà các người là đối tác làm ăn, các ngươi cũng sư huynh sư muội ở đại học, đúng là thật sự có duyên đấy.” Vân Chân Chân hiểu.
“Rất có duyên.” Đoàn Ngọc cười nói: “Thật ra ta cũng nghe Dương Phi nói về các ngươi, nàng nói hồi trước ở cao trung, mấy người các ngươi từng chơi với nhau rất vui vẻ.”
“Phải, lúc đó chúng ta đều khá xinh đẹp, trong nhà cũng khá có tiền, thế là tự nhiên chơi cùng nhau.” Vân Chân Chân cười nói: “Nhưng nói đến xinh đẹp, khoảng cách giữa chúng ta và Thạch Thuần rất lớn, về phần trong nhà có tiền, cũng không thể so với nàng, năm đó chúng ta đều gọi đùa nàng là đệ nhất công chúa của Mộc Dương, còn chị gái nàng chính là nữ vương của Mộc Dương.”
Nói tới đây, Vân Chân Chân đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, Thạch Thuần, nghe nói chị ngươi giao công ty cho người khác, bản thân hình như đã xa nhà đi du lịch rồi phải không?”
“Đúng vậy, chị hình như định về hưu.” Thạch Thuần gật đầu: “Nàng đi chơi cũng không đưa ta theo, đợi nàng trở về ta nhất định tìm nàng đòi đền bù.”
“Về hưu? Chị ngươi còn trẻ như vậy, đã về hưu rồi sao?” Vân Chân Chân có chút ngạc nhiên.
“Này, Thạch Thuần, chị ngươi thật xinh đẹp, dáng người cũng thật đẹp, ngực nàng còn lớn hơn ngươi nữa kìa.” Dương Phi dường như khá quan tâm đến dáng người, à, có lẽ là vì thân hình của nàng không đủ đẹp.
Thật ra dáng người của Dương Phi cũng không tệ, nhưng mỗi bộ phận, quả thật hơi nhỏ một chút, điều này cũng khiến càng để ý chỗ đó hơn.
“Đương nhiên rồi, chị của ta đương nhiên xinh đẹp.” Thạch Thuần bày ra dáng vẻ tự hào, lập tức lại chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng hôm nay đừng nói đến chị của ta nữa, nói mới nhớ, Vân Chân Chân, nam nhân của ngươi sao còn chưa tới vậy?”
“Bạn trai ta đang đi làm, lát nữa mới tan làm, chút nữa sẽ tới.” Vân Chân Chân tỏ ra có chút bất đắc dĩ: “Hắn chỉ là một người bình thường thôi, thời gian không rảnh rỗi lắm, ngược lại sao Dương Hoan Hoan còn chưa đến nữa? Ta nhớ là nàng và bạn trai hiện giờ cùng nhau mở công ty, bản thân làm chủ, hẳn là có thể đến sớm chút chứ.”
“Để ta gọi điện thoại cho nàng.” Dương Phi lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào.
“A, Hoan Hoan, ngươi tới rồi, ta đang chuẩn bị gọi điện thoại cho ngươi đấy.” Dương Phi lập tức chào nữ hài tử vừa bước vào.
Nữ hài tử này trông cũng không tệ, nhưng hiện giờ thoạt nhìn có vẻ hơi tiều tụy.
“Thạch Thuần, Chân Chân, Dương Phi, các ngươi đều tới rồi à, xin lỗi, công ty của ta có chút chuyện, đến muộn một chút.” Dương Hoan Hoan chào mọi người: “Công ty khởi nghiệp, đủ chuyện lộn xộn, mệt chết ta rồi.”
Kéo nam nhân bên cạnh ngồi xuống, Dương Hoan Hoan đồng thời giới thiệu: “Đây là bạn trai ta Chu Chuẩn, Chân Chân ngươi chắc đã gặp qua rồi.”
“Chào mọi người.” Chu Chuẩn chào hỏi mọi người, mọi người lại giới thiệu lẫn nhau lần nữa, mà khi nghe tên của Hạ Thiên, Chu Chuẩn không phản ứng gì, hiển nhiên là chưa từng nghe nói đến.
“Phục vụ, đi nói với nhà bếp chuẩn bị dọn đồ ăn lên đi.” Lúc này, Vân Chân Chân dặn dò, sau đó nhìn những người khác: “Mọi người vào bàn ăn đi, bạn trai ta sẽ tới ngay thôi.”
Nói xong, thật đúng là tới ngay, chưa đến một phút, một nam tử cao gầy đeo kính xuất hiện trên ghế, chính là bạn trai của Vân Chân Chân, tên Mạnh Khang.
Theo lời của Vân Chân Chân, bạn trai nàng là dân kỹ thuật.
Mấy phút sau, phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, Mạnh Khang và Hạ Thiên đều lặng lẽ ăn, Đoàn Ngọc rất sôi nổi, về phần Chu Chuẩn, cũng trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng uống chút rượu.
Về phần bốn nữ hài tử, ngoại trừ Dương Hoan Hoan đến sau thì ba người còn lại đều trò chuyện rất vui vẻ.
“Này, đúng rồi, Hạ Thiên, lúc ngươi theo đuổi Thạch Thuần, đã từng bị nàng đánh chưa?” Dương Phi cười hỏi: “Ta nói ngươi nghe, Thạch Thuần rất bạo lực, trước đây ở trường chúng ta không ít nam hài tử muốn theo đuổi nàng, cuối cùng đều bị nàng đánh chạy mất.”
“Nàng đánh không lại ta.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
“Thật sao?” Vân Chân Chân đột nhiên có hứng thú: “Chẳng lẽ ngươi đánh Thạch Thuần một trận, sau đó Thạch Thuần trở thành bạn gái ngươi sao?”
“Nàng khóc đòi ta cho nàng làm bạn gái ta, ta lập tức đồng ý.” Hạ Thiên lười biếng nói.
“Ha ha, thật sao?” Dương Phi bật cười: “Ngươi đánh Thạch Thuần đến phát khóc sao?”
“Không phải!” Thạch Thuần gắp một miếng thịt nhét vào miệng Hạ Thiên: “Ăn đi, đừng nói chuyện!”
Hạ Thiên cắn một miếng thịt, sau đó nhả thịt ra.
“Chưa chín.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Chưa chín sao?” Vân Chân Chân đột nhiên giống như nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, vừa rồi ta cũng thấy không đúng lắm, không phải ở đây đã đổi đầu bếp đấy chứ? Lúc trước ta tới đây, mùi vị rất ngon, nhưng đồ ăn hôm nay hình như không đúng lắm.”
“Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng thấy hình như đồ ăn đúng thật không ổn, hơn nữa ngay cả thịt cũng chưa chín, cái này cũng quá qua loa rồi, có chuyện gì sao?” Dương Phi nhăn mày, quay đầu nhìn về phía Dương Hoan Hoan: “Đúng rồi, Hoan Hoan, hình như ngươi quen ông chủ ở đây đúng không, hay là hỏi thử xem sao?”
“Không cần hỏi, ta biết sao lại như vậy.” Giọng nói của Dương Hoan Hoan có chút quái dị: “Bởi vì những người trong nhà bếp đều không phải là đầu bếp thật sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận