Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1786. Chúng ta ra bờ sông đi!

“Các ngươi không có một ai tốt lành cả!” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng các ngươi lại dám đùa giỡn với bản nữ hiệp, đây chính là tự tìm cái chết!”
Sau đó, Triệu Thanh Thanh một cước đạp người này ngã xuống, nàng bước hai bước phóng tới cái bàn kia, đá thẳng một cước lên trên mặt bàn khiến cho cái bàn lật đổ lại, tiếp theo nàng lại đá vài cước, mấy nam nhân ngồi ở bàn đó đều bị đá ngã trên mặt đất.
“Bản nữ hiệp chính là ỷ thế khiếp người đấy, thì sao nào? Các ngươi đi kiện ta đi!” Triệu Thanh Thanh chưa bao giờ là người nhát gan sợ chuyện. Từ nhỏ nàng đã là thiên chi kiều nữ, vốn là loại người tự cao tự đại, chỉ có trước mặt Hạ Thiên nàng mới là tiểu đồ đệ ngoan ngoãn. Bây giờ đang ăn thịt nướng ở ven đường cũng bị người ta ô ngôn uế ngữ, hơn nữa lại còn ở trước mặt Hạ Thiên, nàng đương nhiên không chịu nổi.
“Ai, bọn khốn kiếp này còn dám ở đây đùa giỡn nữ hiệp Thanh Thanh, các anh em, đánh bọn hắn đi!” Nam nhân đầu trọc có hình xăm lúc trước hô lên một tiếng rồi lao về phía mấy người kia.
Thế là, mấy người kia vừa bị Triệu Thanh Thanh đá ngã lại bị mọi người đánh một trận điên cuồng, sau đó tất cả đều hôn mê bất tỉnh.
Tiếp đó, nam nhân đầu trọc cầm điện thoại lên gọi cho cảnh sát: “A lô, cảnh sát phải không? Bên này có một đám người hình như uống quá nhiều, uống vào uống ra thì bắt đầu đánh nhau, các ngươi mau tới đây đi!”
Cúp điện thoại, nam nhân đầu trọc liếc nhìn mọi người một cái: “Lát nữa, mọi người nhớ kỹ nói là bọn hắn tự mình đánh nhau, đừng gây rắc rối cho nữ hiệp Thanh Thanh.”
“Không vấn đề gì.”
“Cứ như vậy đi.”
“Dù sao đi nữa thì tất cả mọi người cũng không làm cái gì cả.”
...
Mọi người đều nhao nhao đồng ý làm như thế.
“Cái đó, nữ hiệp Thanh Thanh, cô thấy như vậy không vấn đề chứ?” Nam nhân đầu trọc đi về phía Triệu Thanh Thanh: “Chuyện trước đây ta thật xin lỗi, ta, ta thật sự không biết là cô, ban đầu ta chỉ muốn bắt chuyện một chút, nhưng lại cảm thấy cô rất quen mắt.”
“Được rồi, không sao đâu, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt nên sẽ không tính toán với ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm phiền ta nữa là được.” Triệu Thanh Thanh phất tay, nàng lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, lại cầm lấy một xiên thịt nướng rồi đưa tới bên miệng Hạ Thiên: “Sư phụ, nào, ăn cái này chút đi...”
Một đám người đều trợn mắt há mồm, đây thật sự là nữ hiệp Thanh Thanh vừa áp đảo mấy nam nhân trong nháy mắt sao? Tại sao nàng lại dịu dàng với nam nhân đó như vậy?
Không đúng, vấn đề mấu chốt bây giờ là nam nhân này là ai?
Chẳng lẽ người đó là bạn trai của nữ hiệp Thanh Thanh?
Nhưng hình như nghe thấy nàng đang gọi người đó sư phụ?
Nhưng nếu sư phụ thì cũng không đúng, nhìn hai người bọn hắn dựa gần vào nhau như vậy, nửa người nữ hiệp Thanh Thanh đều dựa vào trên người nam nhân kia, gần như thế, rõ ràng là không phải sư đồ gì cả.
Chà, có lẽ đó là người đó tên là Sư Phụ.
Triệu Thanh Thanh hiển nhiên không quan tâm đến việc người khác nhìn mình thể hiện tình cảm, trên thực tế nàng hận không thể cho cả thế giới đều biết chuyện này. Nếu không phải vì nàng biết vị sư phụ biến thái này không thích hợp cao sang, hơn nữa mấy năm nay đám người Băng Băng tỷ tỷ đều đang tận lực để cho người sư phụ này giữ một lý lịch thấp thì nàng đã trực tiếp tuyên bố với cả thế giới rằng nàng có nam nhân.
Tuy nhiên, mặc dù không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết, nhưng Triệu Thanh Thanh chắc chắn sẽ không cố ý đi trốn tránh, có lẽ bởi vì màn biểu hiện vừa rồi của nàng nên bây giờ dù mọi người đều thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không ai lấy điện thoại di động ra chụp ảnh gì đó.
Ừm, sau đó mọi người lại phát hiện ra một điều, đó chính là vị nữ hiệp Thanh Thanh này ăn được khá nhiều, đương nhiên nam nhân mà nàng gọi là sư phụ cũng ăn được rất nhiều. Dần dần mọi người phát hiện ra rằng ở quán thịt nướng này, bọn hắn không cách nào ăn được, bởi vì ông chủ chỉ quan tâm đến việc nướng đồ cho nữ hiệp Thanh Thanh, thật sự không để ý đến bọn hắn.
Mọi người ra ngoài vào lúc hơn nửa đêm là vì để ăn khuya, không phải vì tới nhìn người nổi tiếng, vì vậy một lúc sau, cuối cùng mọi người cũng thay đổi địa điểm.
Tất nhiên bọn hắn không đi xa, chỉ đi đến quán bên cạnh mà thôi.
Khoảng một giờ sau.
“Sư phụ, ngươi còn muốn ăn nữa không?” Cuối cùng thì Triệu Thanh Thanh cũng ăn no, lần này hơn nửa người của nàng đều dựa vào trên người Hạ Thiên, dáng vẻ có chút lười biếng.
Trước đó Triệu Thanh Thanh đói bụng đã giằng co một chỗ với Hạ Thiên mấy tiếng đồng hồ, mặc dù là lần đầu tiên trong đời nhưng nàng dường như không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Thế nhưng trên thực tế, một mặt là vì nàng vừa tẩy tủy, cơ thể mới có sức mạnh vô hạn. Hơn nữa tất cả các khía cạnh của cơ thể đều ở trạng thái tốt nhất. Ở một mặt khác là bởi vì tâm trạng của nàng đang rất vui vẻ.
Thậm chí có thể nói đó là trạng thái hưng phấn, sau bao nhiêu năm ước ao cuối cùng cũng thành công, sự phấn khích có thể tưởng tượng được.
Mà cho đến bây giờ, sau khi Triệu Thanh Thanh đã ăn no, trạng thái hưng phấn cuối cùng cũng kết thúc, rốt cuộc di chứng mới bắt đầu xuất hiện. Cuối cùng nàng cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
“Ngươi ăn no chưa?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Ta ăn no rồi, nhưng nếu sư phụ còn muốn ăn nữa, ta có thể tiếp tục ăn với ngươi.” Lúc này, Triệu Thanh Thanh đã dứt khoát ngồi lên trên người Hạ Thiên.
“Ồ, thật ra ta đã sớm ăn no rồi, nhưng ta cũng có thể ăn nhiều một chút.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nếu như ngươi buồn ngủ, vậy chúng ta trở về thôi.”
“Sư phụ, hay là chúng ta không quay về nữa, được không?” Hai tay của Triệu Thanh Thanh vòng tay qua ôm cổ Hạ Thiên, sau đó nàng ghé vào bên tai Hạ Thiên, giọng nói rất quyến rũ: “Sư phụ thân yêu, ngươi có muốn làm đại hiệp Bờ Sông chân chính một lần không? Chúng ta đi đến bờ sông nhé?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận