Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2954: Nếu ngươi từ chối, ta sẽ không vui

“Chàng bớt làm bộ đi, chúng ta còn không hiểu rõ chàng sao?” Mị Nhi liếc mắt, nhưng cũng không từ chối hành động thân mật của Hạ Thiên.
Mộc Hàm cũng không nhịn được, hỏi ra câu hỏi lớn nhất trong lòng nàng: “Phu quân, rốt cuộc làm sao chàng lại đến Tiên Vân đại lục được thế?”
“Ta không đến Tiên Vân đại lục.” Hạ Thiên lắc đầu.
Mị Nhi trừng mắt: “Chàng còn nói dối. Chàng không đến Tiên Vân đại lục, chẳng lẽ nơi này là trái đất?”
“Nơi này dĩ nhiên không phải trái đất.” Hạ Thiên nghịch ngợm nói: “Nhưng nơi này là nơi giao nhau giữa Tiên Vân đại lục và trái đất.”
Mộc Hàm thuận miệng hỏi: “Có ý gì?”
Hạ Thiên đành phải thuật lại chuyện hắn đến Tiểu Tiên Giới, bao gồm chuyện hắn bị tập kích chính diện, sau đó tiến vào khe nứt thời không.
“Trên trái đất còn có nơi như thế sao? Tại sao trước kia chúng ta chưa từng nghe nói qua?” Mị Nhi không che giấu được nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
“Bởi vì trước kia ngươi không phải tu tiên giả.” Mộc Hàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Chúng ta trở thành tu tiên giả cũng từ lúc quen được phu quân. Mười hai năm sau, chúng ta cũng không ra ngoài thăm dò, không biết chuyện này cũng là chuyện bình thường.”
Mị Nhi cảm thấy lời giải thích này khá hợp lý, nhưng nàng vẫn còn hiếu kỳ: ‘Cửu nha đầu thật sự là người của Tiểu Tiên Giới?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, cha của Cửu nha đầu tên Từ Côn Luân. Ông ta là Chưởng môn tứ trọng thiên Tiểu Tiên Giới.”
Mộc Hàm nghe xong, không khỏi suy đoán: “Chiếu theo lời này, giới thế tục trước kia bỗng nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất những nhân vật lợi hại, rất có thể là từ Tiểu Tiên Giới mà ra.”
“Nhưng rốt cuộc Tiểu Tiên Giới làm gì? Có ảnh hưởng gì đối với chúng ta không?” Mị Nhi hỏi.
Thái độ của Hạ Thiên tỏ ra khinh thường, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu. Nếu bọn họ dám làm loạn, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn họ.”
“Khoác lác!” Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nếu chàng có bản lãnh này, vì sao lại trúng kế của âm Hậu? Tu vi chẳng những không còn, lại còn phải bắt đầu lại từ đầu.”
Mộc Hàm bỗng kéo Mị Nhi một cái, ném cho nàng một ánh mắt.
“Sao?” Mị Nhi và Mộc Hàm đã có sự ăn ý. Thấy Mộc Hàm phản ứng như thế, Mị Nhi thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
Hạ Thiên giải thích: “Nếu không phải ta muốn cửu Cửu nha đầu trong tay nàng ta, lại bị nàng ta thiết kế cơ quan khốn trụ, ta cũng lười nghe nàng ta nói nhảm, sớm xử lý nàng ta từ trước rồi.”
“Được rồi, ta biết chàng lợi hại.” Mộc Hàm mỉm cười vỗ Hạ Thiên, ôn nhu nói: “Nhưng điều quan trọng nhất của chàng bây giờ chính là cứu A Cửu ra, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu: “Nhưng chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau một lần, chúng ta phải trân quý thời gian, thỏa thích chơi với nhau mới đúng chứ.”
Mị Nhi bó tay nhìn Hạ Thiên: “Sinh tử của A Cửu còn chưa biết, chàng còn có tâm trạng để chơi?”
“A Cửu không bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Mộc Hàm chuyển sang chủ đề khác, cười nói: “Chúng ta không nói những chuyện này nữa, nhưng vị Chưởng môn chém ra khe nứt thời không mà chàng đã nói quả thật có chút kỳ quái.”
Hạ Thiên không hiểu hỏi: “Có gì kỳ quái đâu chứ?”
“Cho dù kiếm pháp của ông ta có thể chém ra khe nứt thời không, nhưng vì sao khe nứt này lại liền cùng một chỗ với Vạn Quỷ Uyên?” Mộc Hàm khẽ cau mày, chậm rãi phỏng đoán: “Hoặc người kia có liên quan đến Vạn Quỷ Uyên hoặc Tiên Vân đại lục, hoặc cũng có thể ngẫu nhiên chém ra.”
Hạ Thiên không muốn nghe điều này nữa, khoát tay nói: “Vợ Mộc Hàm, điều này không cần thiết phải nghiên cứu. Chúng ta nên trân quý thời gian đi.”
“Chàng đúng là lão mê sắc thuần túy.” Mị Nhi bó tay, vừa ôm trán vừa nói.
Hạ Thiên cười hỏi: “Vợ Mị Nhi, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến sao?”
Mặt Mị Nhi không đỏ tim không đập quay mặt sang chỗ khác: “Không nghĩ đến.”
“Được rồi.” Mộc Hàm đã nhận mệnh, nói với Mị Nhi: “Chúng ta nên từ bỏ chống lại đi.”
“Tại sao hai người giống như bị ta ép buộc vậy?” Hạ Thiên có chút không vui: “Vợ ơi, không phải hai người thay lòng rồi chứ?”
Mộc Hàm và Mị Nhi nhìn nhau cười, rốt cuộc nhịn không nổi: “Quả nhiên chàng mới là người ngu ngốc nhất, lại còn luôn mắng người ta ngu ngốc.”
“Được rồi, hai người dám gạt phu quân của mình, nên phạt.” Hạ Thiên tức giận, ôm hai người vào lòng, sau đó bắt đầu động tác không thể miêu tả.
….
Cùng lúc đó, trên trái đất.
Một chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế nước Mỹ.
Y Tiểu Âm bước xuống máy bay, một lát sau nhận lấy hành lý, sau đó chậm rãi bước ra ngoài sảnh chờ.
“Y tiểu di, ta tên Reina, ta đến đón ngươi theo lệnh của ông chủ.” Một nữ nhân mặc âu phục màu đen cao gầy đón Y Tiểu m, vô cùng cung kính.
“Ông chủ của ngươi là ai? Y Tiểu Âm đeo khẩu trang, đánh giá nữ nhân đến đón, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Reina khẽ cúi đầu, ôn nhu đáp: “Ngài ấy nói ngài ấy là bệnh nhân của ngươi. Để đáp tạ ân cứu mạng, ngài ấy đã cố ý phái ta đến đây đón ngươi.”
“Không nói rõ tên tuổi, thứ cho ta không thể nghe theo.” Y Tiểu Âm lắc đầu từ chối: “Hơn nữa ta đã có hẹn, cho nên ta thành thật xin lỗi.”
“Y tiểu thư, chẳng lẽ ngươi tuyệt tình như vậy sao?” Lúc này, trên chiếc xe sau lưng Reina truyền đến một giọng nói trung tính: ‘Ta rất có thành ý. Nếu ngươi từ chối, tâm trạng của ta sẽ không vui.”
Y Tiểu Âm nhìn lại, nhìn thấy cửa sổ xe sau lưng Lôi Na hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận