Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3371: Ngươi không cảm thấy ngây thơ sao?

“Muốn ra ngoài thì dễ thôi. Bây giờ ta có thể mang ngươi ra ngoài.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Ta luôn có cảm giác ngươi sẽ thừa cơ làm chuyện không tốt với ta.” Bé ngoan hơi có chút hoài nghi nhìn Hạ Thiên, sau đó quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tỷ tỷ, ngươi có cách ra ngoài hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, cười nói: “Ta không có. Ta cũng đi theo người khác vào đây thôi.”
“Ngươi theo ai vào, khi ra, ngươi bảo nàng ấy mang ta ra theo.” Bé ngoan khẩn cầu nói.
“Đến lúc đó ta sẽ nói với nàng ấy.” Ninh Nhụy Nhụy từ trước đến nay ít khi từ chối người khác, huống chi là một thiếu nữ khả ái như thế này.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu muội chân dài, các người tốt nhất đừng nên ôm hy vọng quá lớn. Nàng ta nói không chừng đã ra ngoài, lười xen vào việc của ngươi nữa.”
“Không thể nào.” Ninh Nhụy Nhụy vẫn tin tưởng Trương Lăng Linh. Tuy nói thời gian quen biết không dài, nhưng nàng cũng không cho rằng đối phương sẽ không biết nói tình nghĩa như thế: “Nàng ấy chỉ đi xử lý một số chuyện mà thôi. Chờ xử lý xong, nàng ấy sẽ đến tìm ta.”
Lúc này, một lá bùa đột nhiên từ đằng xa bay đến.
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhận ra lá bùa này, chính là đồ của Trương Lăng Linh. Nàng lập tức phi thân lên tiếp lấy lá bùa.
Lá bùa rơi vào tay Ninh Nhụy Nhụy, đột nhiên không lửa tự thiêu nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác nóng rực.
“Nhụy Nhụy, ta có việc, cần ra ngoài một chuyến.” Lá bùa đốt xong, giọng nói của Trương Lăng Linh vang lên: “Ta thấy ngươi và Hạ Thiên đã gặp nhau, an toàn sẽ không cần ta lo lắng nữa, nhất định cũng có cách để ra ngoài. Hữu duyên gặp lại.”
Lá bùa đốt xong, không còn tiếng nói, rất nhanh bị gió thổi tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Cái này…” Ninh Nhụy Nhụy im lặng, đưa tay nhéo mi tâm: “Đúng là khiến người ta phải đau đầu.”
Bé ngoan không khỏi nói: “Từ trong lòi nói có thể nghe được, Hạ Thiên thật sự nói không sai, người này đúng là không có tình nghĩa.”
“Nữ nhân kia bình thường cũng không phải người mà.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh ổn định tâm trạng, khoát tay nói: “Đừng nói nữa, nếu nàng ấy đã đi, chúng ta chỉ có thể tự tìm đường ra. Cũng may mà ta nhớ kỹ chỗ ra nằm ở đâu.”
“Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu.” Hạ Thiên xoa tay: “Để ta mở một cánh cửa là được.”
“Không cần thiết, có cửa mà.” Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên cũng không phải nói đùa, trịnh trọng nói: “Ta và Trương Lăng Linh khó khăn lắm mới chữa trị được một phần, ngươi đừng có làm loạn.”
Hạ Thiên nhìn chung quanh, cười nói: “Các người thật sự đã chữa trị được sao? Tại sao ta lại không có cảm giác? Khắp nơi vẫn nát như cũ.”
“Chúng ta không có biến thái giống như ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy thở dài: “Chúng ta đã chữa trị bộ phận hạch tâm nhất chính là cung điện và pháp trận. Nàng ấy nói dùng để cộng minh. Nhưng cái gì là cộng minh thì nàng ấy lại không nói rõ.”
“Tiểu muội chân dài, ta thấy nàng bị nàng ta lừa gạt rồi.” Hạ Thiên có chút đồng tình nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nàng làm không công cho nàng ta, kết quả chỗ tốt gì cũng không có.”
“Cũng không phải chỉ có vật chất mới được xem là thu hoạch.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không để ý vấn đề này: “Có kinh nghiệm cũng đã là thu hoạch rồi.”
Hạ Thiên tiến lên ôm lấy eo Ninh Nhụy Nhụy, nghiêm túc nói: “Tiểu muội chân dài, thứ mà ta đưa cho nàng chẳng phải thu hoạch càng nhiều hơn sao? Nàng có bên báo đáp ta một chút hay không?”
“Ngươi lại nữa rồi?” Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, không thèm để ý hắn.
“Đằng trước hình như xảy ra chuyện, hơi ồn ào.” Bé ngoan nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm đằng trước, bỗng nhiên lên tiếng nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: “Chúng ta có nên qua đó xem một chút hay không?”
Hạ Thiên nói: “Chỉ một đám ngu ngốc đánh nhau thôi mà, có cái gì đáng xem.”
“Chúng ta qua đó xem đi.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ ba giây, ngược lại quyết định qua đó xem một chút.
….
Từ đằng xa, trước một ngôi chùa.
Một hòa thượng mập mạp mặc áo cà sa cười ha hả đánh giá tình huống bên trong tàn cảnh U Minh, có chút cảm khái nói: “Nghĩ không ra còn có một nơi tiên khí bỏ đi như thế này, cũng được xem là độc đáo. Dọn dẹp một chút cũng có thể miễn cưỡng làm động phủ tị cư cho bổn tọa.”
Ông ta bỗng nhiên khoát tay, ghép lại mấy chục mảnh vỡ không gian chung quanh thành một khối, khiến cho tàn cảnh lại chấn động từng đợt.
Dị động này khiến cho những sinh linh bên trong tàn cảnh phải tiến đến gần.
“Hòa thượng mập kia, ngươi từ đâu đến?” Một người không kiên nhẫn quát hỏi: “Tại sao ngươi lại trắng trợn phá hư ở đây? Rốt cuộc ngươi có rắp tâm như thế nào?”
“A Di Đà Phật, bần tăng pháp hiệu Cửu Trai, tăng nhân tu hành của Phạn âm giới.” Hòa thượng mập mỉm cười đắc ý, vô cùng khách sáo thi lễ với người đến một cái: “Ta truy tìm một luồng khí cơ mà đến cái nơi tiên khí bỏ đi này. Ta đang lo không có chỗ nghỉ ngơi, cho nên ta dự định trưng dụng chỗ này làm động phủ.”
Người bên trong tàn cảnh phần lớn đều có ý thức lãnh địa rất nặng. Bọn họ không dung được người trong trái đất, làm sao có thể dung được một hòa thượng chẳng biết đến từ thế giới nào.
Quả nhiên có người mắng to “Ngươi nói trưng dụng thì trưng dụng sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dựa vào Thập… phốc!”
Người này còn chưa nói hết, miệng bỗng phun máu tươi, tiếp theo cả người ầm ầm sụp đổ, biến thành một chùm huyết vũ vẫy xuống các nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận