Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2292. Kẻ xuyên việt

Hạ Thiên nhìn về phía A Cửu, cười hì hì nói: "Cửu nha đầu, ngữ khí nói chuyện của bọn nhóc bây giờ đều đã phách lối tới vậy rồi sao?"
"Đây cũng không phải là đứa nhóc." A Cửu cũng nhớ tới rất nhiều tin đồn liên quan tới vị đệ nhất công tử tân tấn này, "Mà là một con mãnh thú bị Lý gia đại thiếu gia và Triệu công tử áp chế hơn mười năm, bây giờ được thả ra."
"Đừng có nhắc tới Lý gia và Triệu công tử, một kẻ đã chết và một tên quyền nô, không có tư cách để đánh đồng với ta." Khắp khuôn mặt Vương Khiếu Thiên đều là vẻ ngạo nghễ, ánh mắt thì lại phát lạnh, "Hiện tại ta không ưa các ngươi, hoặc là bây giờ các ngươi quỳ xuống, xin lỗi ta, hoặc là hai người các ngươi đi với ta một chuyến, đi tới nhà ta làm khách."
Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta chỉ cho đồ ngu các ngươi một lựa chọn, lập tức cút cho ta."
"Chà, câu này rất có cá tính nha." Vương Khiếu Thiên quay đầu và nở nụ cười với đoàn người đi theo sau, sau đó nói: "Xem ra người ở Kinh thành nhận biết ta còn chưa đủ nhiều, ta cũng phải làm càng thêm..." Lúc nói chuyện, hắn còn làm một tư thế buông tay, "Càng thêm khác người mới được."
Tiếp đó, đưa tay nhấc bàn lên.
A Cửu đương nhiên sẽ không để hắn thực hiện được, lại lần nữa duỗi tay đè chặt, bất ngờ thay, suýt chút nữa không đè lại được.
"Chà, mỹ nữ, sức lực của ngươi cũng không tệ lắm." Vương Khiếu Thiên lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, "Ta có chút hứng thú với ngươi, ta cho phép ngươi báo tên của mình."
"Còn ta thì không hề hứng thú với ngươi." A Cửu gặp qua không ít người tự cho mình là hay ho, cho nên không để ý lắm đến biểu hiện của Vương Khiếu Thiên, cũng không để nó ở trong lòng: "Không muốn ăn đòn thì mau chóng cút đi, đừng có tự làm mất mặt ở chỗ này."
Hạ Thiên không nhịn được nói: "Cửu nha đầu, đừng phí lời với hắn nữa, trực tiếp ném tên ngu này ra ngoài là được."
"Đã biết thân phận của ta, còn có thể bình tĩnh như thế, xem ra các ngươi hẳn cũng không phải là người bình thường." Vương Khiếu Thiên quan sát Hạ Thiên và A Cửu một cách tỉ mỉ, bèn lắc đầu: "Vậy chi bằng chúng ta tỏ rõ thái độ chơi với nhau một ván."
"Hứng thú ăn cơm đều bị bọn ngu các ngươi làm hỏng." Hạ Thiên khó chịu trừng Vương Khiếu Thiên một cái, "Hiện tại ngươi muốn cút cũng không được, để ta đánh một trận trước đã."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, nghe khẩu khí của ngươi, ta nghĩ ta đã đoán được ngươi là ai rồi." Vương Khiếu Thiên cười ha ha, chỉ vào Hạ Thiên, nói: "Ngươi chính là tên Hạ Thiên mười hai năm trước đi khắp nơi nói mình là đệ nhất thiên hạ, phải không. Những năm qua ta vẫn luôn khổ tu ở nước ngoài, chính là muốn về nước để báo thù rửa hận, kết quả là Lý gia lại bị ngươi tiêu diệt, thật xúi quẩy. Ta cũng tìm ngươi rất nhiều năm, nhưng tiếc là ngươi vẫn chưa lộ diện, hiện tại ta cuối cùng cũng gặp được ngươi."
Hạ Thiên thuận miệng nói ra: "Bây giờ ta vẫn là đệ nhất thiên hạ."
"Chuyện đó thì chưa chắc." Vương Khiếu Thiên lắc đầu, có chút khinh bỉ nói ra: "Mười mấy năm trước, ngươi có thể đánh khắp thiên hạ mà không có đối thủ, điểm ấy không có gì đáng để kiêu ngạo cả, bởi vì khi đó ta còn đang ở nước ngoài. Hiện tại ta đã trở về, thiên hạ đệ nhất nhân chỉ có thể là ta." Hắn vươn ngón tay về phía Hạ Thiên, "Hạ Thiên, ngươi cũng là người sắp bốn mươi tuổi rồi, đã sớm bị thời đại này đào thải. Bây giờ, là thời đại của ta."
"Đồ ngu." Hạ Thiên đối với lời này chỉ có một đánh giá: "Không hề tồn tại vấn đề thời đại đào thải hay không đào thải gì cả, mà là thời đại căn bản không theo kịp ta."
"Khẩu khí vẫn rất khá, chỉ là không biết thực lực đến cùng là như nào." Vương Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng, bước một bước ngắn về phía trước, nắm chặt quả đấm, liền nhẹ nhàng đánh về hướng Hạ Thiên: "Vậy hãy để ta cho ngươi biết chênh lệch giữa ta và ngươi."
Cú đấm này, trông có vẻ rất chậm, nhưng lại tràn trề sức mạnh.
Trong phòng như thể là đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn, trong không khí tràn ngập một cảm giác ngột ngạt khó tả. "Hắn sẽ không phải là muốn..." A Cửu không khỏi nhíu nhíu mày, xem ra tên Vương Khiếu Thiên này xác thực là có chút thực lực, chí ít người bình thường tuyệt đối không đánh ra được cú đấm như này. Tiếp đó, nàng nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, nơi này chính là nơi công cộng, ngoài phòng khách chính là đường phố, còn có người lui tới.
"Oành!"
Cú đấm tới trước mặt Hạ Thiên, bỗng dưng bạo phát ra uy lực to lớn, nổ tung giống như đạn pháo.
Vách tường trong phòng khách trực tiếp bị đánh xuyên, đám người đang đi lại trên đường phố đều ngây ngẩn cả người, sau đó liền kinh hô và chạy tán loạn, còn tưởng rằng đã gặp phải bom tập kích.
"Ngươi điên rồi à." A Cửu căm tức nhìn Vương Khiếu Thiên, quát mắng: "Coi như ngươi có sức mạnh bất phàm đi chăng nữa, cũng không nên dùng nó ở nơi công cộng, nếu như vô tình làm tổn thương đến người dân vô tội thì tính sao đây?"
"Những gì mà ngươi nói thật là khiến ta thấy khó hiểu." Vương Khiếu Thiên cau mày, rất khó hiểu, nói: "Ta khổ tu ở nước ngoài mười hai năm, mới nhận được loại sức mạnh này, nếu như không thể dùng nó ở nơi công cộng, vậy chẳng phải là phụ lòng nhiều năm khổ tu của ta hay sao. Hơn nữa, thế giới này lấy đâu ra người dân vô tội, đó chỉ là giun dế mà thôi."
Loại giọng điệu này cũng không mới mẻ gì, bất kể là mười mấy năm trước Tu Tiên Giả theo Vấn Thiên Quân xuyên việt tới đây, hay là Tô Diệp sau này, đều cho là như vậy. Lẽ nào tên Vương Khiếu Thiên ở trước mắt cũng là Tu Tiên Giả sao?
A Cửu không lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên, chỉ là không biết trước mắt tình hình này nên kết thúc như thế nào. "Tên ngu này quả thật có chút kỳ quái."
Thân hình của Hạ Thiên chợt lóe, nhìn chằm chằm Vương Khiếu Thiên một hồi lâu, hơi nghi hoặc một chút nói: "Xem ra Tu Tiên Giả đã xuyên việt qua đây, nhưng mà lại hoàn toàn không có khí tức của dị giới, hơn nữa gần đây hẳn là không có Tu Tiên Giả xuyên việt tới đây."
"Vậy mà không có chuyện gì?" Vương Khiếu Thiên cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, "Vậy thì tốt quá rồi, có thể chơi với ta thêm một lúc nữa."
"Chàng nói hắn là Tu Tiên Giả ư?" A Cửu kinh ngạc hỏi. Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu: "Hẳn là đã xuyên việt qua đây từ lâu, chỉ là mất mười mấy năm mới hoàn toàn dung hợp với thân thể của tên ngu này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận