Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3753: Tên ngốc này đang giả ngu đấy

Dương San im lặng.
Bạch Thiên Phương nhướng mắt nhìn Trịnh Tự Kỳ đang bị đính trên vách tường băng: “Sao? Lại một gương mặt rất quen, nhưng tại sao ngươi lại bị đính bên trên thế?”
“Bạch, Bạch đường chủ, ngươi đừng nghe bọn họ nói loạn, là bọn họ ép ta đến đây.” Trịnh Tự Kỳ nhìn nam nhân kiêu căng, lập tức nhận ra, trong giọng nói có chút run rẩy: “Nếu ta không phối hợp, bọn họ sẽ giết ta, hơn nữa Bạch tam gia còn bị bọn họ giết chết.”
Bạch Thiên Phương hỏi: “Ngươi có phải cũng muốn nói năm đó ngươi bị người ta hãm hại, Chấp Pháp Đường chúng ta đã oan uổng ngươi?”
“Ta, ta không có ý này, tuyệt đối không có.” Trịnh Tự Kỳ lắc đầu liên tục: “Ta cảm thấy năm đó Bạch đường chủ chấp pháp rất công chính, ta tâm phục khẩu phục. Chỉ là ngươi có thể thả ta xuống hay không, ta không chịu nổi.”
“Ngươi ở trên đó rất tốt.” Bạch Thiên Phương cười lạnh: “Nếu Tả Vạn Đỉnh bị mang về xử lý, ngươi thay vị trí của ông ta trông coi linh tuyền cũng tốt.”
Trịnh Tự Kỳ nghe xong, trong nháy mắt sụp đổ: “Linh tuyền không còn, ta trông coi cái gì? Mau thả ta xuống.”
“Linh tuyền không còn?” Lúc này, Bạch Thiên Phương mới phát hiện dị dạng, tiến lên hai bước chạy đến bên cạnh linh tuyền: “Sao? Chuyện gì đã xảy ra? Con suối đâu? Linh khí đâu? Tuyết hầu tử đâu? Tất cả đều đâu hết rồi?”
Hạ Thiên cười nói: “Không cần tìm, đây không phải linh tuyền mà chỉ là khe nứt thời không, đã bị ta che lại.”
“Ngươi thật to gan, lại dám ăn trộm linh tuyền phái Tuyết Sơn chúng ta.” Bạch Thiên Phương nghe Hạ Thiên nói, không khỏi hoảng hốt, rút một thanh nhuyễn kiếm bên hông chỉ vào cổ họng Hạ Thiên: “Dựa vào một mình ngươi không thể làm được chuyện này. Nói, đồng bọn của ngươi ở đâu? Ngươi rốt cuộc do ai phái đến?”
Dương San nhấn mạnh: “Hạ Thiên đã nói qua, đây không phải linh tuyền mà là khe nứt thời không.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần giải thích. Hắn ta đã biết từ sớm nhưng đang giả ngu mà thôi.”
“Hừ, mặc kệ các ngươi do thế lực nào phái đến, tất cả bắt về hết, cẩn thận thẩm tra.” Bạch Thiên Phương cũng không thèm nhìn Hạ Thiên, ra lệnh cho thuộc hạ.
Đám đệ tử Chấp Pháp Đường rút trường kiếm, cùng nhau chỉ về phía Dương San và Hạ Thiên.
“Các ngươi tốt nhất đừng nên phản kháng.” Bạch Thiên Phương lạnh giọng nói: “Bằng không, đừng trách ta cho các ngươi một bài học cả đời khó quên.”
Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Ta không thích người khác cầm vũ khí chỉ vào ta. Các ngươi đã phạm phải sai lầm như thế, cũng đừng trách ta dạy cho các ngươi một bài học cả đời khó quên.”
“Ha ha, xem ra ngươi muốn lĩnh giáo kiếm pháp phái Tuyết Sơn chúng ta.” Ánh mắt Bạch Thiên Phương tràn ngập khinh thường: “Các vị sư đệ, các ngươi có nghe không, tiểu tử này muốn dạy các ngươi đấy.”
Một đệ tử Chấp Pháp Đường nhịn không được liền quát: “Hừ, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của kiếm pháp phái Tuyết Sơn.”
“Lâu sư đệ, ngươi cũng đừng ra tay nặng quá.” Bạch Thiên Phương dặn dò: “Chưởng môn đã căn dặn, phải bắt về tra hỏi.”
Lâu sư đệ đáp lại: “Chưởng môn nói muốn bắt sống nhưng không nói là không thể chém tay chân của bọn họ. Tra hỏi thì chỉ cần há miệng là được.”
Nói xong, hắn ta quay sang nhìn Dương San, có chút cảm thán: “Tiểu tử ngươi đúng là diễm phúc không cạn, nhìn bình thường không có gì lạ, lại có được nữ nhân xinh đẹp như thế, đúng là phung phí của trời.”
“Lâu sư đệ, ngươi coi trọng nữ nhân này như thế cũng dễ thôi.” Bạch Thiên Phương nói: “Chờ mang hết bọn họ về tông môn, đến lúc đó ta sẽ thay ngươi nói một chút, nói không chừng chưởng môn sẽ thưởng nàng ta cho ngươi.”
“Thật sao?” Lâu sư đệ có chút không dám tin tưởng.
Bạch Thiên Phương bình tĩnh nói: “Chỉ là một nữ tử phàm nhân thôi mà, mặc dù có chút tư sắc nhưng trước mặt tu tiên giả chúng ta chẳng qua chỉ là đồ chơi mà thôi.”
“Ông xã, bọn họ thật buồn nôn.” Dương San nhìn những người này đều là thái độ cao cao tại thượng, không khỏi sinh lòng chán ghét.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng yên tâm đi, bọn họ sẽ chết ngay thôi.”
“Tiểu tử, ngươi cũng đừng nói ta khi dễ ngươi.” Lâu sư đệ chậm rãi bước đến gần Hạ Thiên, khinh thường nói: “Nhìn ngươi tay không tấc sắt, ta cũng chỉ sử dụng ba phần thực lực mà thôi. Nếu lát nữa gãy tay gãy chân, ta sẽ thuận tay trị thương cho ngươi, sẽ không để cho ngươi đau chết.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lắc đầu: “Dám đánh chủ ý vào nữ nhân của ta, ngươi muốn chết.”
“Ta lấy trước một cánh tay của ngươi, để ngươi biết cái gì là trời cao đất rộng.” Khóe miệng gã Lâu sư đệ nhếch lên nụ cười khinh thường, thân hình lóe lên, trường kiếm xẹt qua một luồng quang ảnh, thẳng đến cổ họng Hạ Thiên.
Không thể không nói, tốc độ người này cực nhanh.
Kiếm ảnh như điện, lại có chưởng pháp, ngoài miệng thì nói lấy cánh tay Hạ Thiên, thật ra mũi kiếm lại nhắm vào cổ họng của hắn, hơn nữa còn cất giấu hai hư chiêu.
Nếu Hạ Thiên muốn né tránh, mặc kệ trái chuyển hay phải tránh, hắn ta cũng đều thuận thế gỡ xuống một cánh tay của Hạ Thiên.
Nếu Hạ Thiên không phản ứng kịp, vậy thì càng dễ xử lý, hắn ta biến chiêu là được. Dù sao hắn ta cũng đã nghiệm chứng được đối phương chỉ là hạng giá áo túi cơm.
Lâu sư đệ nhìn chằm chằm Hạ Thiên, phát hiện hắn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, chắc chắn là đang hoảng sợ.
“Loại phế vật như ngươi mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, đúng là buồn cười. Đã như vậy, ta sẽ lấy một tay của ngươi trước.”
Suy nghĩ thì rất phức tạp nhưng thật ra chỉ là một cái chớp mắt.
Phốc.
Không có gì ngoài ý muốn, một cánh tay bị chém xuống, xoay hai vòng giữa không trung rồi rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận