Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3518: Tiền, ta có rất nhiều!

“Nếu trà này của ngươi có linh khí, ta nhất định sẽ mua.”
Ninh Nhụy Nhụy đại khái đoán được cái gọi là linh trà này khẳng định có vấn đề, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói lời khách sáo: “Tiền, ta có rất nhiều. Mua linh trà cũng chỉ vì muốn ông cụ trong nhà khỏe mạnh trường thọ. Nghe người ta nói nơi này có linh trà, cho nên ta mới đến.”
“Ha ha, vậy ngươi đến đúng rồi.” Nam nhân dữ tợn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vỗ tay mỉm cười nói: “Linh trà nơi này của chúng ta tuyệt đối là linh trà trăm phần trăm. Nếu mất linh, con mẹ nó ta ăn hết, như thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Được rồi, vậy ngươi cho ta xem linh trà trước.”
“Ngươi lấy cho vị tiên nữ này một túi linh trà nhỏ.” Nam nhân dữ tợn dặn dò tiểu đệ đối diện: “Loại tốt nhé, là loại mới làm ra đấy.”
Tiểu đệ lĩnh mệnh rời đi. Một lát sau, hắn ta cầm lấy một cái bọc giấy nhỏ mang về.
“Đây chính là linh trà chúng ta vừa mới chế biến xong, một bọc nhỏ này là mấy vạn đấy.” Nam nhân dữ tợn mỉm cười đưa cho Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi tự xem đi, xem có đủ linh hay không. Linh khí có thể xuyên qua cả tờ giấy này.”
Ninh Nhụy Nhụy tiếp nhận bọc giấy, cẩn thận mở ra, bên trong đúng là trà ngân câu mới, chất lượng xem như không tệ.
Nếu là người bình thường, nhất định nhìn không ra manh mối gì, chỉ ngửi được mùi thơm xông vào mũi, dư vị vô tận, chắc chắn sẽ không cảm thấy trà này có vấn đề gì.
Nhưng Ninh Nhụy Nhụy không phải người bình thường. Nàng nhìn một lát, phát hiện trên lá trà có những sợi khí tức màu đen. Đây chính là sát khí mà Hạ Thiên đã đề cập qua, tuyệt đối có hại cho cơ thể người. Đám người này bán trà có sát khí bên trên không biết là để làm gì.
“Bên trong linh trà của các ngươi có tăng thêm nguyên liệu khác không?” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi một câu, tận lực hỏi thêm càng nhiều càng tốt.
“Mỹ nữ, ngươi nói gì vậy?” Nam nhân dữ tợn hơi bẻ cổ: “Trà của chúng ta dùng nước trong giếng đan để tẩm bổ, thuần tự nhiên, không hề bỏ thêm nguyên liệu gì cả.”
Ninh Nhụy Nhụy rót một chút linh khí vào trong bọc trà nhỏ. Sát khí vốn chỉ có tu tiên giả mới có thể nhìn thấy bỗng nhiên nồng đến mức mắt trần có thể thấy được.
“Khí tức màu đen này là gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy trào phúng nhìn nam tử dữ tợn: “Ngươi đừng nói với ta đây là linh khí nhé.”
“Đây chính là linh khí.” Mặc dù nam nhân dữ tợn có chút ngoài ý muốn, nhưng thái độ vẫn cường ngạnh như cũ: “Ngươi có lấy hay không?”
Sau khi hét lớn, trong bóng tối lập tức hiện ra mười bóng người, bao vây Ninh Nhụy Nhụy lại.
“Như ngươi đã nói, nếu mất linh, ngươi sẽ ăn hết mà.” Ninh Nhụy Nhụy cầm bọc linh trà nhỏ, trực tiếp ném tới: “Bây giờ ngươi hãy ăn hết cho ta đi.”
Nam nhân dữ tợn bị lá trà quăng trúng mặt, không khỏi giận dữ: “Con mẹ nó, ngươi dám ném lá trà của ta. Nó trị giá mấy vạn lận đấy. Các ngươi chém chết nương môn này cho ta.”
Đám người từ trong bóng tối vọt ra, trong tay quả nhiên đều cầm dao, nhưng không phải dao gọt trái cây mà là dao bổ củi.
“Mẹ nó tiện nhân, dám giương oai trên địa bàn của ta, quả nhiên tìm… A!” Nam nhân dữ tợn chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy chửi ầm lên, chỉ là vừa mắng nửa câu, ngoài miệng đã chịu một cước, cả người bay ra ngoài, nằm bất động như con chó chết.
Một cước này, Ninh Nhụy Nhụy dùng bảy tám phần lực đạo. Người này có thể sống sót hay không còn phải xem tạo hóa bản thân của hắn ta nữa.
Về phần đám người cầm dao chém người kia, Ninh Nhụy Nhụy cũng không bỏ qua. Nàng sử dụng Phiếu Miễu Bộ xuyên qua giữa những người này.
Không bao lâu sau, những người này đã nằm hết xuống đất.
Đám công nhân đang xao trà không khỏi đưa mắt nhìn về phía bên này, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Đám công nhân kia cũng không chạy đi, vẫn tiếp tục công việc trong tay, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Ninh Nhụy Nhụy thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, không khỏi lên giọng: “Nơi này chẳng mấy chốc sẽ bị phá hủy, các ngươi không cần thiết phải chôn cùng với bọn họ, các ngươi mau trốn đi.”
Nhưng không ai đáp lại nàng.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy những người này có thể đã bị khống chế tinh thần, nàng lại không có được y thuật như Hạ Thiên, đành bỏ qua bọn họ, tiếp tục đi sâu xuống dưới.
….
Vườn trà Vân Hương.
Giếng đan, tức là nơi hoàng đế luyện đan trong truyền thuyết.
Nơi này trước kia đã từng là địa điểm tham quan nổi tiếng của Hoàng Sơn. Về sau có du khách không cẩn thận bị ngã xuống giếng, chính nguyền sai người lặn xuống tìm ba ngày ba đêm nhưng không tìm được xác.
Để tránh xuất hiện sự cố tương tự, chính quyền đã hủy bỏ điểm tham quan này.
Mặc dù điểm tham quan không còn nhưng thạch đình được xây dựng cho du khách nghỉ ngơi vẫn còn nguyên.
Lúc này, một lão nhân râu tóc bạc trắng đang nằm bên trong thạch đình.
Đến gần hơn, lại cảm thấy người này giống nam nhân trung niên hơn, mái tóc nhuộm trắng mà thôi, có phần già dặn, chẳng những quần áo lộng lẫy, cơ thể cũng rắn chắc, cả người tuổi trẻ phúc hậu.
Ông ta đang thảnh thơi nằm ngủ trên ghế trúc trong đình.
Tuy nhiên, Nhiếp Tiểu Lý đã mở linh khiếu, nhìn người bây giờ có sự khác biệt rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận