Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3672: Ngươi không có tư cách làm người quen của ta

Lam Y Nhân đột nhiên có cảm giác, cánh cửa mở một nửa bỗng nhiên sụp đổ.
Khổng Thủy Hương từ bên trong bước ra, trong ngực còn ôm theo một con quái ngư răng lởm chởm trong miệng.
“Hạ tiên sinh, Lam tiểu thư, hai người không có việc gì là tốt rồi.” Khổng Thủy Hương nhìn thấy Hạ Thiên và Lam Y Nhân, mắt sáng lên, mỉm cười nói: “Khi vừa vào đến nơi này, ta đã cảm thấy không ổn, Đáng tiếc còn chưa cảnh báo hai người thì đã bị thứ này lôi đi.”
Lam Y Nhân nói: “Chúng ta đương nhiên không có việc gì rồi, trong tay ngươi ôm cái gì đấy?”
“Ta cũng chẳng biết nó là cái gì, hẳn là một loài cá nào đó đã được cải tạo.” Khổng Thủy Hương gõ gõ con quái ngư ôm trong tay: “Cơ thể là cá mập nhưng cấu tạo bên trong lại có đặc tính của cóc và cá chình điện.”
Lam Y Nhân hơi tán thưởng: “Vậy ngươi rất lợi hại rồi, có thể giải quyết nó.”
“Cũng may.” Khổng Thủy Hương mỉm cười, tiện tay tách lưỡi con quái ngư ra, quả nhiên có điện lấp lóe: “Trước kia, ta đã từng bị tra tấn nhưng còn mạnh hơn so với cái này nhiều. Chút điện đó chỉ cho có mà thôi.”
Lam Y Nhân bắt đầu thích Khổng Thủy Hương, tính cách rất hào phóng, tuyệt không nhăn nhó.
“Hạ tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Khổng Thủy Hương chỉ vào ba cánh cửa còn lại: “Ba người chúng ta, mỗi người chọn một cánh sao?”
Hạ Thiên nhìn ba cánh cửa, có chút nhàm chán: “Trò xiếc ở đây chẳng có gì hay, không nhất thiết phải lãng phí thời gian.”
“Vậy chàng có biết nên chọn cánh cửa nào không?” Lam Y Nhân mỉm cười hỏi Hạ Thiên.
“Không cần biết.” Hạ Thiên nói, đột nhiên người đã không còn thấy tăm hơi đâu.
Chưa đến hai ba giây, một cánh cửa đã đổ sụp xuống, một cự nhân gục ngay trước cửa.
Qua một hai giây nữa, lại thêm một cánh cửa đổ sụp, một con quái điểu ngã xuống trước cửa, lửa trên người nó tắt ngóm.
“Chỉ còn lại cánh cửa này.” Lam Y Nhân chỉ vào cánh cửa cuối cùng: “Chúng ta đi vào đi.”
“Vợ Tiểu Y Y, nếu nàng tiến vào, vậy thì nàng đã bị lừa rồi.” Hạ Thiên mỉm cười: “Ở trong đó cái gì cũng chẳng có, cũng không có điểm cuối cùng.”
Lam Y Nhân không hiểu ý của Hạ Thiên là gì, nghi hoặc nhìn hắn.
Khổng Thủy Hương nhịn không được liền hỏi: “Chẳng lẽ quái vật nguy hiểm nhất, lợi hại nhất đang nằm trong cánh cửa này sao?”
“Không phải.” Hạ Thiên đáp: “Đằng sau cánh cửa là một khe nứt không gian. Chỉ cần đẩy cửa vào, không biết ngươi sẽ bị truyền tống đến nơi nào.”
“Ta hiểu rồi.” Lam Y Nhân đã hiểu được chỗ đáng sợ của cánh cửa đó: “Bọn họ làm như vậy chính là muốn lừa chúng ta tiến vào cánh cửa này.”
Khổng Thủy Hương hơi nghi hoặc một chút: “Tại sao bọn họ biết cánh cửa này sẽ được giữ lại đến cuối cùng?”
“Bọn họ không cần biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cánh cửa nào được lưu lại đến cuối cùng thì đều giống như vậy hết.”
“Công nghệ cao đến như vậy sao?” Khổng Thủy Hương thốt lên.
“Ha ha ha.” Lam Y Nhân nhịn không được bật cười: “Đoán chừng cũng không có liên quan gì đến công nghệ cao đâu, có thể là tà môn thuật pháp nào đó.”
Khổng Thủy Hương cũng biết mình có chút ấu trĩ, ngượng ngùng nói: “Thế giới thay đổi quá nhanh, ta có chút theo không kịp. Trước kia, ta cảm thấy thế giới quá yên tĩnh, cuộc sống quá tẻ nhạt, cho nên muốn theo đuổi kích thích. Kết quả ta gặp phải người xấu, bị bắt đi làm vật thí nghiệm.”
Thở dài một hơi, nàng nói tiếp: “Sau khi quen biết Hạ Thiên và huấn luyện viên, ta mới biết được trên thế giới còn có tu tiên giả. Bây giờ, ta gặp phải những thứ tà môn như thế này, thế giới tam quan như muốn nổ tung.”
Lam Y Nhân biết Khổng Thủy Hương đang lo lắng chuyện gì. Sau khi quen biết Hạ Thiên, nàng cũng đã từng có một khoảng thời gian ngắn rơi vào cảm xúc đó: “Chúng ta cứ là chính mình, bảo vệ tốt những thứ cần được bảo vệ. Chúng ta không thể ép buộc người khác, cũng vô pháp thay đổi người khác.”
“Lam tiểu thư nói đúng.” Khổng Thủy Hương gật đầu, rất nhanh quay sang nhìn Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Lui lại phía sau.”
Khổng Thủy Hương lui lại một bước, sau đó hỏi tiếp: “Tiếp theo thì sao?”
“Lại lui.” Hạ Thiên nói.
Khổng Thủy Hương dứt khoát lui liền mấy bước, đến gần lối vào: “Sau đó… Hả?”
Còn chưa nói xong, nàng đã cảm nhận được sự không ổn, lập tức quay người, sau đó ngây người.
Lam Y Nhân cũng quay người lại, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Vừa rồi, bọn họ tiến vào từ chỗ đó, nhưng bây giờ nó đã thay đổi, dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc trước.
“Đường mà chúng ta vào lúc nãy không còn sao?” Khổng Thủy Hương sửng sốt, hoang mang hỏi: “Đám người kia muốn vây chúng ta ở đây sao?”
Hạ Thiên không thèm để ý, vẫn thoải mái như cũ: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, chỉ cần xử lý bọn họ, chúng ta có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”
Bốp bốp bốp!
Có tiếng vỗ tay vang lên.
Lam Y Nhân và Khổng Thủy Hương lập tức cảnh giác.
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ, biểu hiện tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nói hay lắm, thật có khí thế.” Một nữ nhân mặc váy đỏ chậm rãi bước ra: “Hạ Thiên, ta thật sự càng lúc càng thưởng thức ngươi.”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên bĩu môi hỏi.
Gương mặt nữ nhân mặc váy đỏ hiện lên sự thất vọng: “Hạ Thiên, đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, cũng được xem là người quen, ngươi còn hỏi như thế, ngươi không cảm thấy quá bất lịch sự sao?”
“Ngươi không có tư cách làm người quen của ta. Kết cục tốt nhất của ngươi là nên thành thật làm người chết.” Hạ Thiên phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận