Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1981. Kiến hôi

"Ngươi là ai?" Ninh Nhụy Nhụy nhìn nam nhân áo đen, giọng điệu vô thức mang theo chút địch ý, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, người này chính là tu tiên giả đã công kích chiếc máy bay kia.
"Ồ, ta tên là Tô Diệp, các ngươi có thể là chưa từng nghe thấy tên của ta, nhưng ở nơi của chúng ta, Tô Diệp ta chính là tu tiên giả đại danh đỉnh đỉnh, có câu nói ở Bắc Hồ Tô Diệp ta là trâu bò nhất... Đúng rồi, Bắc Hồ là một môn phái tu tiên của chúng ta, chắc chắn là các ngươi cũng chưa từng nghe qua..." Nam nhân áo đen dường như là một người thích lảm nhảm.
Tô Diệp đúng là người lảm nhảm, bởi vì vài phút sau hắn đều tự độc thoại, mà trông hắn còn có vẻ rất hưng phấn, giống như cuối cùng mình đã tìm được đồng loại.
Dựa theo đoạn độc thoại dài lê thê của Tô Diệp, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đã biết được đại khái lai lịch của đối phương. Rõ ràng Tô Diệp không phải là người của thế giới này, hắn cũng đến từ một thế giới khác, một nơi khá giống Tiên Vân đại lục, mà ở chỗ đó có một môn phái tu tiên tên là Bắc Hồ sơn trang, Tô Diệp tự xưng mình là đệ nhất thiên tài ở Bắc Hồ sơn trang, còn về chuyện có phải thật vậy hay không thì Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy không quá hứng thú để tìm hiểu.
Điều chân chính làm cho Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy để ý là, sở dĩ Tô Diệp có mặt ở đây là do bị Liên minh Tu Tiên đưa tới, hơn nữa người bị đưa tới đây cũng không phải chỉ có một mình hắn. Nguyên nhân bọn hắn được đưa tới đây chính là vì thi hành một nhiệm vụ, mà nhiệm vụ đó chính là tìm kiếm tu tiên giả ở thế giới này.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tô Diệp vui vẻ như vậy, hắn cho rằng mình là người sớm nhất tìm được tu tiên giả và sẽ được Liên minh Tu Tiên ban thưởng.
Tô Diệp không nói cụ thể là sẽ được ban thưởng gì, nhưng hẳn là tương đối khá, còn vì sao Liên minh Tu Tiên để cho bọn hắn tới đây tìm tu tiên giả thì Tô Diệp không biết, hắn cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, thứ mà hắn quan tâm nhất chính là ban thưởng.
"Ha ha ha, Đại Bắc Hồ vẫn là Tô Diệp ta lợi hại nhất, ngoại trừ ta ra thì còn ai nghĩ ra loại biện pháp này để tìm tu tiên giả chứ?" Hiện giờ Tô Diệp vẫn còn ở đằng kia dương dương đắc ý, mà cái gọi là biện pháp của hắn chính là tấn công máy bay.
"Ngươi biết chiếc máy bay mà ngươi công kích có bao nhiêu ở bên trong không hả? Ngươi biết sẽ có bao nhiêu người chết thảm bởi vì ngươi, sẽ có bao nhiêu gia đình bởi vì vậy mà tan vỡ không?" Cuối cùng, Ninh Nhụy Nhụy không thể nhịn được nữa, tức giận chất vấn Tô Diệp, "Ngoại trừ ngươi thì không còn ai nghĩ ra loại biện pháp phát rồ này đâu!"
"Phát rồ? Cái này sao lại là phát rồ chứ?" Tô Diệp lộ ra vẻ mặt mờ mịt, "Đây không phải là biện pháp rất bình thường sao? Những người khác chỉ là không nghĩ tới mà thôi, nếu như bọn hắn nghĩ ra thì chắc chắn cũng sẽ làm giống ta."
Tô Diệp nhìn Ninh Nhụy Nhụy, trong giọng nói có chút mê hoặc: "Những người kia chết thì thôi, bọn hắn đều là người bình thường, cũng không phải tu tiên giả, tại sao chúng ta phải đi quan tâm bọn hắn chết hay sống chứ?"
"Người bình thường thì cũng là con người!" Ninh Nhụy Nhụy càng thêm tức giận, ở trong miệng của tu tiên giả Tô Diệp này, mạng của người bình thường giống như cũng chẳng là cái gì cả.
"Vị tiên tử xinh đẹp này, bây giờ ngươi nhìn xuống dưới chân mình thử xem?" Trên mặt Tô Diệp lộ ra vẻ kỳlaj.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn Tô Diệp.
"Nếu như nhìn kỹ thì ngươi sẽ phát hiện dưới chân ngươi có mấy con kiến, mà có một con trong đó mới vừa bị ngươi giết chết, ngươi thậm chí còn không phải là cố ý giẫm chết nó, nhưng mới vừa rồi bởi vì tức giận mà lòng bàn chân của ngươi vô thức tỏa khí ra ngoài."
Tô Diệp nói năng không chút hoang mang: "Mà trên thực tế, ngươi mới vừa giẫm chết cũng không phải một con kiến, mà là một tổ kiến ở dưới mặt đất cách chừng một mét, bởi vì ngươi tỏa khí ra ngoài cho nên rất nhiều con kiến trong đó bị giết chết, nhưng từ đầu đến cuối ngươi không hề phát hiện ra..."
"Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?" Ninh Nhụy Nhụy lại không thể nhịn được nữa, cắt đứt lời nói của Tô Diệp.
"Ý ta muốn nói là, ngươi căn bản sẽ không để ý sâu kiến chết hay sống, mà động tác tùy tiện của ngươi sẽ rất có khả năng khiến cho những con kiến hôi kia gần như bị diệt sạch, nhưng ngươi thậm chí không hề hay biết gì cả." Tô Diệp chậm rãi nói: "Mà đối với tu tiên giả, người bình thường chẳng khác gì sâu kiến, cho nên tại sao ta phải quan tâm bọn hắn chết hay sống chứ?"
"Ngươi nói không sai, ta không quan tâm con kiến, nhưng ta quan tâm tới đồng loại của mình, người bình thường cũng giống như chúng ta, đều là con người, ta cũng là từ người bình thường trở thành tu tiên giả!" Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn Tô Diệp, "Ta sẽ không bởi vì trở thành tu tiên giả mà cảm thấy mình không phải là người nữa!"
"Tu tiên giả là tu tiên giả, người thường là người thường, cái này vốn dĩ đã khác biệt rồi." Tô Diệp vẫn chẳng hề để ý, "Thôi, chúng ta không cần tranh luận cái này nữa, ngay cả bên Liên minh Tu Tiên cũng thường xuyên có tu tiên giả xuất hiện loại suy nghĩ giống như ngươi, nhưng bọn hắn đều sẽ chậm rãi nghĩ thông suốt, cho nên cuối cùng thì ngươi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi."
Dừng một chút, Tô Diệp lại nói: "Tóm lại đây là vấn đề nhỏ, bây giờ các ngươi chuẩn bị một chút đi, cùng đi với ta tới Liên minh Tu Tiên."
"Tại sao chúng ta phải đi Liên minh Tu Tiên với ngươi chứ?" Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng cười một tiếng, nàng cảm thấy người này hoàn toàn không thể nói lý, nói chuyện với hắn quả thật là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn không có cách nào câu thông được.
"Tiểu muội chân dài, như vậy mà cô vẫn còn chưa hiểu sao?" Giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên, hắn cuối cùng cũng lên tiếng, "Bởi vì hắn là thằng ngu, sao cô phải nói nhiều đạo lý với một tên ngốc như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận