Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3339: Hạ Thiên ngươi làm người đi

“Ta bảo ngươi nát, ngươi điếc sao?” Nam nhân xa lạ giận vô cùng, rống lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán, lại ngáp một cái, chậm rãi nói: “Ngươi thích nát, vậy tại sao chính ngươi lại không nát?”
“Nát!” Nam nhân xa lạ rót vào huyết khí cuồn cuộn. Ánh sáng nhạt màu đỏ trở nên sáng rực, nhanh chóng biến mất bên trong cơ thể Hạ Thiên.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Hạ Thiên vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Nam nhân xa lạ có chút hoài nghi nhân sinh của mình: “Chẳng lẽ Huyết Ảnh Toái Không Thần Công của bổn quân vô hiệu đối với hắn? Hắn chẳng qua chỉ có cơ thể phàm nhân, hoàn toàn không thể nói thông.”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Thân hình Hạ Thiên khẽ động, một lần nữa chỉnh hợp mảnh vỡ không gian cùng một chỗ, sau đó nhấc chân muốn rời đi.
Nam nhân xa lạ thấy Hạ Thiên muốn rời đi, lập tức quát lớn: “Dừng lại, bổn quân cho phép ngươi đi sao?”
“Ta muốn đi thì đi, không cần bất cứ kẻ nào cho phép.” Hạ Thiên ngạo nghễ nhìn nam nhân xa lạ: “Còn nữa, ngươi nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi. Dù sao lát nữa ngươi cũng sẽ bị nát, không ai có thể thay ngươi thu thập đâu.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam nhân xa lạ đang định hỏi, kết quả lời còn chưa nói hết, hắn ta đã cảm thấy không thích hợp, bởi vì những sợi ánh sáng nhạt màu đỏ đang quấn quanh người hắn ta: “Không, không thể nào, tại sao bổn quân lại ở bên trong Huyết Ảnh Toái Không, chẳng lẽ ngươi đã động tay… A!”
Nói còn chưa hết lời, nam nhân xa lạ đã bị cắt chém thành vô số mảnh vỡ.
Phân liệt và chém thành mảnh vỡ không giống nhau, bởi vì bản thân hắn ta vẫn còn sống, chỉ là hắn ta theo không gian chiếm đoạt cùng nhau biến thành mảnh vỡ mà thôi.
Giống như vô số mảnh vỡ không gian trôi nổi ở khu vực này lúc trước, nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, e rằng ngàn năm sau, hắn ta sẽ như cát bụi, trôi nổi ở đây không cách nào giải thoát.
Hạ Thiên nhìn cũng chẳng muốn nhìn. Người này chính là gieo gió gặt bão, đại diện cho loại người muốn giả bộ ngưu bức mà không thành.
Rời khỏi khu vực này, đằng trước là một hành lang đen như mực. Vách tường hai bên đều có khe hở rất quỷ dị, giống như vết tích đao kiếm chém vào. Hiển nhiên nơi này chính là mảnh vỡ không gian đã từng trải qua chữa trị.
Tàn cảnh U Minh đúng như tên gọi của nó, phá thành mảnh vỡ. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại biến một bí cảnh hoàn chỉnh thành dáng vẻ bị tàn phá không chịu nổi như thế này?
Đương nhiên, Hạ Thiên không nhớ trước đó hắn và Ninh Nhụy Nhụy đã đến bí cảnh Quy Khư, cũng bởi vì thao tác của hắn, thiếu chút nữa biến nơi đó thành tàn cảnh không khác gì nơi này.
Sau khi tiến vào tàn cảnh, Hạ Thiên ngửi được dư vị đại chiến niên đại xa xưa. Xem chừng ít nhất cũng phải có lịch sử một trăm năm trở lên.
“Đáng tiếc ta không gặp được thời điểm đánh nhau đó.” Hạ Thiên cảm khái. Bây giờ hắn khó mà gặp được địch thủ, đã lâu rồi không được đánh một trận thống khoái.
“Cứu, cứu mạng.”
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng kêu cứu của một nữ nhân.
Hạ Thiên nghe được tiếng kêu cứu, hơi cau mày, nhưng vẫn chậm rãi bước đến.
“A, Hạ Thiên, rốt cuộc cũng gặp được ngươi, ngươi mau cứu ta.” Bên trong vũng bùn hơn bốn trăm mét, Tào Thiển Thiển đã rơi vào nửa người.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
Tào Thiển Thiển vội giải thích: “Ta đi theo ngươi, nhưng vừa mới vào, ngươi đã biến mất không thấy tăm hơi, còn ta thì xuất hiện ở đây.”
“Ta hỏi không phải cái này.” Hạ Thiên lắc đầu, chỉ vào vũng bùn diện tích cực nhỏ: “Ta hỏi tại sao ngươi lại “ở trong cái hố” này. Người có mắt cũng nhìn ra được đây chính là một cái hố.”
“Nói nhảm, ta đương nhiên nhìn ra được.” Tào Thiển Thiển tức giận trừng Hạ Thiên: “Nhưng sau khi ta tiến vào bên trong cánh cửa, ta trực tiếp rớt xuống đây, ta còn có cách nào nữa chứ.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi vào để làm gì?”
“Này, Hạ Thiên, ngươi làm người đi.” Tào Thiển Thiển nổi giận chỉ tay vào Hạ Thiên mà nói: “Không phải ngươi bảo ta vào sao? Ngươi nói ngươi quá nhàm chán, bảo ta đi cùng ngươi, nhanh như vậy mà ngươi đã quên, ngươi đúng là cặn bã nam.”
“Ta có nói qua sao?” Hạ Thiên làm bộ nhớ lại.
“Đừng giả bộ nữa, ngươi nhất định đã nói qua, hơn nữa ngươi khẳng định cũng nhớ rất kỹ.” Cơ thể Tào Thiển Thiển lại lún xuống thêm một phần, chỉ còn lại hai tay và vai là còn lộ ra ngoài: “Được được được, cái khác đừng nói nữa. Tóm lại, ngươi mau cứu ta.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi quá ngu ngốc, cho dù bây giờ cứu được ngươi, về sau ngươi cũng vẫn cản trở thôi.”
“Ngươi là chó còn có chân trước chân sau.” Tào Thiển Thiển thấy Hạ Thiên bỗng nhiên giày vò như thế, biết hắn nhất định đang đùa bỡn nàng: “Ngươi mau cứu ta đi, đừng đứng đó nói nhảm nữa.”
“Thái độ của ngươi không phải đang cầu người cứu mạng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Tào Thiển Thiển đang định lên tiếng cầu cứu, kết quả cơ thể lại lún xuống sâu hơn, hoàn toàn chìm vào trong vũng bùn.
Nước bùn nhanh chóng rót vào miệng, cảm giác ngạt thở cũng xuất hiện, trong lòng Tào Thiển Thiển cảm thấy vô cùng bi thương.
“Mẹ nó, lần này chết thật rồi. Đáng thương cho bổn cô nương còn trẻ như vậy, còn chưa trải qua cảm giác yêu đương đẹp đẽ nữa.”
Trong truyền thuyết, nam nhân nhìn thấy sau cùng trong cuộc đời chính là chồng kiếp sau.
Oa, dáng dấp của Hạ Thiên không hề đẹp trai chút nào. Lỗ quá!
Tào Thiển Thiển càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, dùng hết khí lực sau cùng rống lên một câu: “Hạ Thiên, ta không để yên cho ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận