Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3592: Nhà các ngươi bị diệt môn sao?

“Phiếu Miểu Tiên Môn? Chưa từng nghe nói qua.”
Lâm Phái Thu không khỏi bật cười: “Nếu đã bị ngươi khám phá ra thân phận, muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì tùy các ngươi. Chỉ là các ngươi đừng nên liên lụy những người ở Lâm gia, không liên quan đến bọn họ.”
A Cửu không khỏi cười lạnh: “Ngươi nói không liên quan thì không liên quan sao? Muốn không liên lụy người khác, vậy cũng được, ngươi ít nhất phải lấy ra vật có giá trị.”
“Ta không có gì để nói cả.” Lâm Phái Thu vẫn mạnh miệng như cũ, không có ý định tiết lộ bất cứ chuyện gì.
“Vậy ngươi ít nhất cũng phải nói cho rõ ràng, tại sao ngươi lại lén lút chui vào Tề gia chứ?” Tề Ngữ Thi lạnh lùng nhìn Lâm Phái Thu, lạnh giọng nói: “Hai nhà chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Bao nhiêu năm vẫn bình an vô sự. Ngươi bỗng nhiên phá vỡ cục diện này, dù thế nào cũng không phải ngươi đột nhiên có đam mê nghe lén chứ?”
Lâm Phái Thu cười lạnh không thôi: “Tề gia các ngươi giở trò mà không cho ta đến tìm hiểu tình huống?”
“Giở trò?” Tề Ngữ Thi và A Cửu nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu: “Chúng ta giở trò từ khi nào? Mà giở trò gì?”
Lâm Phái Thu nhin Tề Ngữ Thi và A Cửu, nét khinh bỉ trong mắt lại càng đậm: “Ta biết các ngươi sẽ không thừa nhận. Hừ, ta đã nhìn thấu các ngươi rồi.”
“Đầu óc của ngươi nhất định là có bệnh.” A Cửu cảm thấy nữ nhân này sống quá lâu, đầu óc đã bị rỉ sét: “Chúng ta vừa đến Lâm gia, không có một ai ở nhà cả. Nhà các ngươi bị diệt môn sao?”
“Ngươi nói huơu nói vượn gì đấy.” Lâm Phái Thu tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn lưỡi, tức giận nói: “Sắp đến Trung thu rồi, người nhà của ta chỉ đi thăm người thân thôi.”
Tề Ngữ Thi một lần nữa quát hỏi: “Vậy tại sao ngươi không đi thăm người thân, ngươi đến Tề gia để làm gì?”
“Bối phận của ta lớn nhất Lâm gia.” Lâm Phái Thu khinh thường nói: “Tất cả tiểu bối Lâm gia đều phải đến thăm ta vào ngày Trung thu.”
“Đây chính là lý do ngươi từ chối lời mời của ta?” A Cửu cau mày, thản nhiên hỏi.
Lâm Phái Thu lạnh giọng nói: “Hai mươi năm trước, Tề gia các ngươi đã làm qua một lần, tại sao còn chưa tiếp thu được bài học thế?”
“Bài học gì?” Tề Ngữ Thi không hiểu.
“Còn giả ngu?” Lâm Phái Thu biết Tề Ngữ Thi đang bẫy nàng ta, nhưng nàng ta cũng không kiêng kỵ, nói thẳng: “Cha của ngươi Tê Thanh Nham, còn có tỷ tỷ của ngươi Tề Vũ Thi vì thế mà bỏ mình đấy.”
Tề Ngữ Thi nghe xong, không khỏi mỉm cười: “Ai nói cho ngươi biết bọn họ chết rồi?”
“Bọn họ không chết sao?” Lâm Phái Thu sững người, có chút kinh ngạc: “Nhất định là chết rồi. Nếu không, vì sao bọn họ hai mươi năm qua vẫn chưa từng lộ diện?”
A Cửu thản nhiên nói: ‘Không lộ diện thì là chết sao?”
“Cho dù không chết, cũng khẳng định xảy ra chuyện. Nếu không, tuyệt đối không có khả năng không lộ diện.” Lâm Phái Thu kiên định với suy đoán của mình.
“Hiểu rồi.” Tề Ngữ Thi mỉm cười, khám phá được mục đích thật sự Lâm Phái Thu đến Tề gia: “Ngươi đến chính là muốn tìm hiểu cha và tỷ của ta còn sống hay không, đúng không?”
A Cửu trong nháy mắt hiểu được ý trong lời nói của Tề Ngữ Thi, lạnh lùng nhìn Lâm Phái Thu: “Ngươi quả nhiên biết được một chút.”
“Ta, ta không biết gì cả, cái gì cũng không biết.” Lâm Phái Thu biết mình lỡ lời, không khỏi lắc đầu phủ nhận: “Vừa rồi ta cũng không hề nói gì.”
A Cửu cũng lười lãng phí thời gian, liền nói với Hạ Thiên: “Phiền ngươi châm nàng ta một châm.”
“Cửu nha đầu, nàng nên nói như vậy từ sớm, tránh lãng phí không ít thời gian.” Hạ Thiên cười nhạt, giữa ngón tay hiện lên ngân châm.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn vừa gặp đã châm cho nàng ta một châm? Chúng ta không phải đặc vụ.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận nói: ‘Nhất định phải sử dụng thủ đoạn thường quy trước. Nếu không được thì mới thử phương pháp của ngươi.”
Hạ Thiên ngược lại không quan tâm điều này: “Được, Cửu nha đầu, nghe nàng hết.”
“Ta không khuất phục đâu. Hỏi cái gì ta cũng không thể trả lời. Các ngươi dùng thủ đoạn gì cũng vô dụng.” Lâm Phái Thu vẫn thái độ quật cường: “Ban đầu ta chỉ muốn giảm xóc, cho nên mới đến đây tìm hiểu thực hư, nghĩ không ra lại lật thuyền trong mương. Các ngươi chờ đó cho ta, đợi ta khôi phục công lực, các ngươi ai cũng chạy không thoát.”
A Cửu chán nghe mấy loại uy hiếp này: “Vấn đề là, ngươi cảm thấy còn có ngày đó sao?”
Lâm Phái Thu nghẹn lời.
A Cửu nhìn thấy nàng ta như thế, không thể nín được cười: “Cho nên, ngươi hãy ngoan ngoãn phối hợp đi. Nói không chừng ta sẽ thả ngươi đi. Nếu còn ở đó nói mấy lời không có dinh dưỡng, vậy thì khó nói rồi.”
“Cửu nha đầu, nàng cần chi phải phí sức lực, cứ châm cho nàng ta một châm.” Hạ Thiên khó hiểu nói: “Nàng cứ hỏi thẳng là được, hỏi xong thì xử lý nàng ta.”
Lâm Phái Thu nghe đối phương nhắc đến hai chữ “xử lý” một cách hời hợt như thế, trong lòng lại càng lạnh lẽo. Chẳng lẽ nng ta cứ như vậy mà chết sao?
Hạ Thiên chậm rãi rút ngân châm đâm tới đỉnh đầu Lâm Phái Thu.
“A, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Mặc du Lâm Phái Thu không biết rõ Hạ Thiên muốn làm gì, nhưng nàng ta cảm thấy không ổn: “Các ngươi tốt nhất đừng làm loạn. Ta nói, cái gì ta cũng nói, đừng châm kim ta, ta sợ kim lắm.”
“Hạ Thiên, ngươi khoan đã.” A Cửu đưa tay cản Hạ Thiên lại.
Hạ Thiên cũng không có gì bất mãn, lập tức thu châm vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận