Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4358: Là các ngươi quá chậm mà thôi

Hạ Thiên nhếch miệng, lại càng thêm khinh thường: “Cái chỗ chết tiệt này của các ngươi không tính là lớn, nhưng lời đồn thì lại quá nhiều.”
“Tóm lại, Linh Tiêu giới là thánh địa của liên minh tu tiên, cũng là nơi bế quan của Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực.”
Võ Vạn Dương nghe ra được sự khinh thường trong lời nói của Hạ Thiên, liền nói: “Quy Nguyên Đỉnh nằm phía dưới Dao Trì. Bàn đào ngưng kết cần dùng đến đỉnh này.”
“Khoan đã.”
Hạ Thiên cắt ngang lời nói của Võ Vạn Dương, quay sang nhìn Tiêu Dao Tiên Tử: “Ta nhớ Tiểu Dao Nhi trước đó đã nói qua, Quy Nguyên Đỉnh gì đó nằm ở Chí Tôn Cung mà, tại sao lại chạy đến Dao Trì chứ?”
“Quy Nguyên Đỉnh không chỉ có một cái.” Võ Vạn Dương không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận: “Thật ra tất cả các lô đỉnh dùng để thu thập nguyên khí đều được gọi là Quy Nguyên Đỉnh. Nếu thêm tiền tố vào, Quy Nguyên Đỉnh trong truyền thuyết chính là ba tòa Hồng Mông Quy Nguyên Đỉnh.”
“Chỉ một cái đỉnh rách nát mà thôi, cần chi phải phiền phức như vậy.” Hạ Thiên có chút không thể hiểu được.
Tiêu Dao Tiên Tử gật đầu, nói với Hạ Thiên: “Ta biết có một đỉnh nằm bên trong Chí Tôn Cung nhưng không biết vì sao ta không tìm được nó, rất có thể nó đã bị người ta mang đi.”
Võ Vạn Dương tiếp tục giải thích: “Hai cái đỉnh còn lại, một cái nằm trong tay Hồng Vân đại trưởng lão, cái cuối cùng nằm ở mẫu đình bên dưới Dao Trì. Chỉ cần ba đỉnh hợp lại, chúng sẽ ngưng kết ra bàn đào.”
“Bàn đào thật ra không phải quả đào mà là một loại tiên đan.” Tiêu Dao Tiên Tử nhìn thấy gương mặt Hạ Thiên vẫn lưu lại vẻ nghi hoặc như cũ, vừa cười vừa nói.
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Người nơi này của các ngươi thích lừa mình dối người như vậy sao?”
“Ngươi nói như vậy cũng không tính là sai.” Võ Vạn Dương nghe xong, không khỏi im lặng, nửa ngày sau mới lúng túng nói: “Thật ra cũng khó trách. Đến Độ Kiếp Kỳ, nhìn Chân Tiên giới gần ngay trước mắt nhưng thật ra cảnh giới đã tiến vào đình trệ trường kỳ. Hơn nữa, ngừng càng lâu, kiếp nạn phi thăng lại càng rõ ràng, xác suất thân tử đạo tiêu cũng càng cao.”
Hạ Thiên hiển nhiên không tán đồng suy nghĩ này: “Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, thế thì tu tiên làm gì, cứ trực tiếp ở nhà dưỡng lão không tốt hơn sao?”
“Nói hay lắm, nói tốt lắm.”
Bên cạnh vang lên một âm thanh quen thuộc. Người này vỗ tay bảo hay: “Hạ tôn chủ, ngươi đến thật sự mang đến cho liên minh một sức sống mới. Ánh mắt bổn ti quả nhiên không sai.”
“Mệnh Vô Thường, tại sao ngươi đến đây?” Võ Vạn Dương lạnh lùng nhìn người đến, ánh mắt có chút bất thiện: “Thần Võ Tông ta không hoan nghênh ngươi.”
Người đến vẫn mang mặt nạ nửa trắng nửa đen, quần áo cũng nửa trắng nửa đen, giọng nói băng lãnh: “Võ tông chủ, tất cả mọi người đều là người quen cũ, cần chi phải lạnh lùng như vậy.”
“Ta và ngươi không quen biết nhau.” Võ Vạn Dương gào to.
“Không sao.” Mệnh Vô Thường cũng không tiếp chiêu, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ta đến tìm Hội chủ tân nhiệm của hội Chí tôn, cũng không biết hơn nửa tháng qua Hạ tôn chủ sống như thế nào?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có việc thì nói, không có việc thì biến.”
“Là như vầy, bàn đào tiên hội còn mấy ngày nữa sẽ bắt đầu.”
Mệnh Vô Thường cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: “Dựa theo lệ cũ, vào đêm giao thừa cần tiến hành nghi thức khai đỉnh đối với Quy Nguyên Đỉnh.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Vậy các ngươi tự mở ra đi.”
“Không có hội chủ hội Chí tôn ngươi, làm sao có thể làm chứ?”
Mệnh Vô Thường cười nói: “Theo lệ trước đó, tất cả đều do hội Trưởng lão, hội Chí tôn, cùng với Tiên Luật Ti của chúng ta cùng nhau khai đỉnh mới được. Bằng không, cuối cùng sẽ không ngưng tụ được bàn đào.”
“Nhưng thời gian trước, chúng ta đã không còn nhìn thấy Quy Nguyên Đỉnh ở Chí Tôn Cung nữa.”
Lúc này, Tiêu Dao Tiên Tử thay Hạ Thiên nói: “Hoặc có người đã sớm chuyển đi, hoặc nó nằm trong tay Thông Thiên Chí Tôn đã không còn thấy tăm hơi.”
“Yên tâm đi, Quy Nguyên Đỉnh đó đang nằm trong tay của ta.”
Mệnh Vô Thường chậm rãi hướng bàn tay về phía Hạ Thiên, chỉ thấy lòng bàn tay của hắn nổi lên một cái tiểu đỉnh lớn chừng bàn tay: “Hạ tôn chủ, ngươi nhìn có quen mắt không? Bên trong kết giới thời không, ta đã dùng cái đỉnh này để mê hoặc ngươi đấy.”
Bành.
Gần như không có chút dấu hiệu nào, một quyền của Hạ Thiên đã đánh vào mặt Mệnh Vô Thường.
Mệnh Vô Thường cũng không trốn tránh, gương mặt hiện lên một cái lốc xoáy, trong nháy mắt hút lấy nắm đấm của Hạ Thiên, bóp méo cả người hắn.
“Còn có chiêu này sao?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Chiêu thức giống nhau hoàn toàn vô dụng đối với ta.”
Nói xong, giữa ngón tay lộ ra một cây ngân châm đâm tới vòng xoáy kia.
Phốc.
Mệnh Vô Thường biến sắc, lập tức phun một ngụm máu ra ngoài, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi có thể phá được Di Giới Hành Thân Chi Thuật của ta? Nó từ một môn thần thông diễn hóa ra, trong liên minh gần như không có ai phá được.”
“Không ai có thể phá, nói rõ bọn họ đều là kẻ ngu ngốc.” Mặt Hạ Thiên không chút biểu cảm, thản nhiên nói: “Chỉ cần là thuật thì có thể phá giải. Huống chi pháp thuật của ngươi cũng chẳng có bao nhiêu lợi hại.”
Mệnh Vô Thường lau vết máu nơi khóe miệng, có chút tán thưởng: “Tốc độ tiến bộ của ngươi thật sự đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng được.”
“Là các ngươi quá chậm mà thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Mệnh Vô Thường thờ ơ lắc đầu, sau đó nói: “Về sau có cơ hội, chúng ta sẽ chậm rãi luận bàn. Quan trọng nhất vẫn là hoàn thành nghi thức khai đỉnh.”
Nói xong, không chờ Hạ Thiên trả lời, trên bàn tay của hắn hiện lên kim quang mỏng nhạt, sau đó biến chưởng thành trảo, đột nhiên chộp xuống mặt đất một cái, cắm sâu xuống đất ba phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận