Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2604: Trêu đùa

Không thể không nói, vị Mã đạo trưởng này còn rất hiểu tâm lý con gái, trên thế giới này có tồn tại nữ nhân không thích tu tiên, nhưng tuyệt đối không có người phụ nữ nào không quan tâm nhan sắc.
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy thở dài, nói với hắn: “Mã đạo trưởng, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, mọi người cũng chỉ ngồi cùng một chuyến tàu, đến đích liền mỗi người một việc.”
“Ngươi là ai ta cũng không muốn biết, việc của ngươi ta cũng không hứng thú, mời ngươi yên lặng đừng làm phiền chúng ta, được không?”
“Ha ha, nếu đã vậy là do bần đạo rồi.” Mã đạo trưởng không ngờ tới Ninh Nhụy Nhụy sẽ trực tiếp nói ra, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn duy trì sự lễ phép nên có.
Thế là trong toa tàu lập tức yên tĩnh lại.
Qua một lúc, Thạch Thuần bỗng nhiên quay người nói với Mã đạo trưởng: “Mã đạo trưởng, ta có chút hứng thú với viên dưỡng nhan đan của ngươi đó, có thể cho ta một viên không?”
Khóe miệng Mã đạo trưởng hơi nhếch lên, trong lòng đắc ý, mặc dù nói nữ nhân họ Ninh kia lễ phép, nhưng cô bé học Thạch này càng xinh đẹp hơn, nếu như có thể lừa được cô ta đến tay cũng coi như không lỗ.
“Thạch tiểu thư khách khí rồi, chỗ bần đạo vừa vặn còn có một bình.” Mã đạo trưởng cố áp chế biểu cảm trên mặt, lộ ra nụ cười hòa nhã dễ gần, bảo nữ trợ lý bên cạnh lấy ra một bình nhỏ, “Trong bình chỉ có ba viên, Thạch tiểu thư đừng chê ít, ngươi phải biết rằng luyện đan không dễ.”
“Có điều nếu như ngươi tham gia vào tiên hội Linh Thiền Nhất của ta, thì sau khi dùng xong bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ bần đạo lấy.”
“Đúng rồi, có phải uống xong là trở nên xinh đẹp hơn phải không?” Thạch Thuần vẻ mặt ngây thơ nói.
Mã đạo trưởng không nghi ngờ gì gật đầu nói: “Tất nhiên, bần đạo lấy nhân cách ra đảm bảo.”
“Ừm ừm, vậy ta thử xem sao, nếu như hiệu quả tốt thì ta sẽ gia nhập hội gì đó của ngươi.” Thạch Thuần nhận bình nhỏ rồi lập tức đổ ra một viên ném vào trong miệng, sau đó nhai: “Mùi vị gần giống đậu chiên.”
Mã đạo trưởng mở cờ trong bụng, những dưỡng nhan đan gì đó thật ra công dụng lớn nhất không phải dưỡng nhan sắc, mà là khống chế tâm trí người khác, hơn nữa cực dễ gây nghiện.
Bất kể là ai chỉ cần ăn đan được này, thì nhất định sẽ bị hắn khống chế, từ đó do hắn sử dụng, không thoát ra được.
“Hình như không có hiệu quả gì nha.” Sau khi Thạch Thuần nhai xong, tiện tay sờ mặt, không có cảm giác gì hết, “Mã đạo trưởng, có phải ngươi cho ta đan dược giả rồi không.”
Mã đạo trưởng cũng đơ luôn, lúng túng cười: “Chắc là ăn một viên không đủ.”
“Phải không?” Thạch Thuần dốc hết hai viên còn lại rồi ném vào trong miệng, nàng thật sự coi nó như đậu hũ mà nhai, “Vẫn không có cảm giác gì.”
“Sao có thể, đan dược này là… Là đích thân bần đạo luyện chế, sao có thể không có tác dụng chứ?” Mã đạo trưởng cũng có chút kỳ lạ, trước đó những nữ nhân khác chỉ cần ăn một viên là đã lộ vẻ biểu cảm si dại, sau đó cực kỳ nghe lời hắn mới đúng, sao họ Thạch trước mắt này lại mất tác dụng nhỉ?
“Mã đạo trưởng, ngươi còn có đan dược khác không, lấy hết ra để ta ăn đi, có khi có hiệu quả đấy.” Thạch Thuần mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mã đạo trưởng ngây ngốc, trong lòng cũng nghĩ thế, khả năng là thể chất của Thạch Thuần có chút đặc biệt, cần lượng lớn đan dược mới hiệu quả, thế là nói với nữ trợ lý: “Lấy một bình tiên đan mà bần đạo luyện chế ra.”
Gọi là tiên đan kỳ thật cũng giống như những dưỡng nhan đan lúc trước, chẳng qua hiệu quả càng mãnh liệt hơn, phàm là người tham gia tiên hội Linh Thần Nhất của hắn đều bị loại đan dược này khống chế, không ai có thể thoát ra.
“Đây là bình tiên đan, ở bên trong cũng có ba viên.” Lúc này Mã đạo trưởng không khỏi nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy, phát hiện nàng không hề có phản ứng gì, vậy nên tiếp tục nói: “Cơ mà dược lực dị thường mãnh liệt, sau khi ngươi ăn xong nếu như có gì không đúng vậy thì đừng ăn nữa.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Thạch Thuần không nói lời nào trực tiếp mở nắp bình, kế đó đổ tất thuốc vào miệng.
“Ấy, Thạch tiểu thư, ngươi…” Mã đạo trưởng vô cùng kinh ngạc, đan dược này dù là trai tráng cũng sẽ xuất hiện một số tác dụng phụ, hắn thật sự lo lắng Thạch Thuần xảy ra chuyện khiến lát nữa hắn không xử lý được.
“Hình như không có…A!” Thạch Thuần bỗng dưng trợn to mắt, sau đó trong miệng trào ra máu tươi, cả người run rẩy mãnh liệt, sau đó ầm một tiếng lăn đùng ra đấy, tứ chi bắt đầu co rút.
Thất khiếu của Thạch Thuần đang chảy máu ào ào, dáng vẻ thật sự đau khổ không chịu nổi, chỉ vào Mã đạo trưởng, thống khổ hét lên: “Trong đan dược có độc.”
Động tĩnh trong toa xe lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhân viên phục vụ, mắt thấy sắp đẩy cửa tiến vào.
“Hắn, hắn hạ độc giết ta.” Thạch Thuần chỉ vào Mã đạo trưởng hét lên câu cuối, sau đó tắc thở ngã xuống.
“Không, không, không liên quan đến ta, tuyệt đối không liên quan đến ta.” Mã đạo trưởng bị dọa cho cả người đều run rẩy, kéo lấy nữ trợ lý điên cuồng chạy khỏi toa xe.
“Ấy, vị tiên sinh này, tàu khắp khởi động rồi, ngươi đừng…” Nhân viên phục vụ cố gắng ngăn lại.
Tàu đã sắp xuất phát, đèn ở ngoài cửa cũng sắp tắt, Mã đạo trưởng điên cuồng xông ra ngoài, thiếu chút nữa bị cuốn vào vết nứt giữa tàu và đường ray, trực tiếp bị dọa sợ ngất xỉu trên sân ga.
Đúng lúc này, Thạch Thuần sờ vết máu trên mặt mình, rất thục nữ quay lại vị trí ngồi của bản thân, nhân viên phục vụ đẩy cửa vào lên tiếng hỏi: “Xin hỏi xảy ra chuyện gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận