Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3883: Chúng ta đến chính là để đăng đỉnh

“Hoành ca, chàng về rồi.”
Tạ Nghênh Hà nhào vào lòng Hoa Hoành Chí: “Vừa rồi Nhụy Nhụy bị tập kích, những người kia là do Nhạc Thiên Hoa phái đến.”
Hoa Hoành Chí vỗ lưng Tạ Nghênh Hà, lên tiếng an ủi: “Ta biết rồi, để ta cho người kéo thi thể đi xử lý. Nàng yên tâm đi, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn được nàng.”
Tạ Nghênh Hà rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút, thở dài nói: “Hoành ca, có lẽ chàng nói đúng, leo núi lần này thôi đi. Ta không leo nữa. Chúng ta ra nước ngoài nghỉ ngơi, đến cuối năm sẽ kết hôn.”
“Không được.”
Hoa Hoành Chí ngược lại vô cùng kiên định nói: “Nàng nhất định phải leo lên núi tuyết, hơn nữa ta sẽ cùng leo với nàng.”
“Hoành ca, chàng đây là… sao vậy?”
Tạ Nghênh Hà lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chàng luôn hy vọng ta từ bỏ sao?”
Hoa Hoành Chí lạnh lùng nói: “Trước khác nay khác. Nhạc Thiên Hoa đã nhận chỗ tốt của ta, cũng đã đồng ý sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho chúng ta nữa, cũng không can thiệp vào chuyện của nàng. Bây giờ hắn ta lại lật lọng. Lão tử lại không bằng ý của hắn ta sao?”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hoa Hoành Chí bằng ánh mắt khác. Hắn ta nói như vậy vẫn còn có chút giống nam nhân, cũng không đến mức hoàn toàn không có đảm đương.
“Nhưng…” Tạ Nghênh Hà vẫn còn do dự.
“Nghênh Hà, nàng đừng do dự.”
Hoa Hoành Chí nhìn vào mắt Tạ Nghênh Hà, kiên định nói: “Ta đã nghe ngóng rồi, thật ra Nhạc Thiên Hoa đang làm khách phái Tuyết Sơn. Lần này hắn ta nuốt lời, chắc chắn có ý đánh vào mặt Hoa gia ta. Nếu ta sợ, về sau Hoa gia còn mặt mũi nào ở Tuyết Thành nữa.”
Tạ Nghênh Hà gật đầu: “Được, vậy chúng ta xuất phát.”
“Ninh Nhụy Nhụy, nếu ngươi sợ, ngươi có thể ở lại Tuyết Thành, ta sẽ phái người bảo vệ ngươi.”
Hoa Hoành Chí nói xong, liền quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy, tuyệt không khách sáo: “Ta đã biết các ngươi là ai. Anh họ của ta xác thực đã chết rồi. Chuyện này ta cũng không hỏi đến nữa, nhưng các ngươi tốt nhất nên rời khỏi Tuyết Thành.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Tuyết Thành không phải của Hoa gia các ngươi. Ta nhận lời mời của Bạch lão gia tử đến, cho dù gia chủ Hoa gia cũng không có tư cách đuổi ta chứ đừng nói chi ngươi.”
“Ngươi.”
Hoa Hoành Chí nghe được sự khinh thường bên trong lời nói của Ninh Nhụy Nhụy, tức đến mức nghiến răng: “Được, vậy ngươi đi theo đi. Đến lúc đó bị Nhạc Thiên Hoa giết, ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy vân đạm phong khinh nói: “Ta cũng đã nói rồi, nếu hắn ta dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ một cước đạp chết hắn ta.”
“Nếu là Hạ Thiên, ta còn tin.”
Hoa Hoành Chí hiển nhiên đã tìm hiểu Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, nhịn không được liền châm chọc: “Ngươi á, thôi đi. Ngươi không phải chỉ là một vận động viên thôi sao? Người khác gọi ngươi là thần thoại trong giới thể thao, ngươi lại còn tưởng mình là thần thoại thật à?”
Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói nhảm này.
Nếu ý kiến đã thống nhất, vậy thì không cần phải chậm trễ thời gian.
Một đám người lập tức mang theo trang bị leo núi đơn giản nhất, trực tiếp xuất phát lên đỉnh núi tuyết.
Không biết là vì nguyên nhân gì hay là do thời tiết xuất hiện thay đổi, lúc này, phong tuyết trên núi lớn dần, thậm chí thổi đến mức mắt người không mở ra được.
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà lại có chút khó khăn.
“Nhụy Nhụy, ngươi hỗ trợ tìm đường phía trước nhé.”
Tạ Nghênh Hà cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, vì thế liền nói với Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, lập tức tăng tốc, đi trên đất tuyết giống như giẫm trên đất bằng, rất nhanh đi về phía trước.
Tạ Nghênh Hà nhìn thấy tình huống này, trong lòng cảm thán không thôi. Thần thoại trong giới thể thao quả nhiên vẫn là thần thoại, nàng có thúc ngựa cũng khó mà đạt đến. Suy nghĩ háo thắng tranh cường ban đầu bây giờ lại tiêu tan toàn bộ.
Nói thật ra, Ninh Nhụy Nhụy đến đỉnh núi tuyết chỉ là chuyện của vài phút mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ nàng đang hỗ trợ Tạ Nghênh Hà, cho nên nàng không thể sử dụng năng lực tu tiên, chỉ thuần túy sử dụng thiên phú vận động viên thiên tài của mình, cộng thêm tố chất cơ thể xác thực tăng lên mấy cấp bậc, tốc độ hành tẩu bất tri bất giác cũng nhanh lên không ít.
Có Ninh Nhụy Nhụy đi trước dò đường, tốc độ Tạ Nghênh Hà xác thực cũng nhanh hơn một chút.
Vừa qua nửa đêm, đỉnh núi đã gần ngay trước mắt.
Ninh Nhụy Nhụy tận lực áp chế tốc độ leo lên của mình, thậm chí còn dừng lại chờ Tạ Nghênh Hà. Dù sao lần này leo núi, nàng mới là nhân vật chính.
Tạ Nghênh Hà đương nhiên vô cùng cảm kích, cũng cảm ơn Ninh Nhụy Nhụy đã trợ giúp.
Khi mọi người đang đi về phía trước, mấy bóng người đột nhiên không biết xuất hiện từ chỗ nào ngăn lại đường đi của mọi người: “Dừng lại đi, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến. Lập tức xuống núi ngay, nếu không, chúng ta giết chết bất luận tội.”
Hoa Hoành Chí hít một hơi dưỡng khí, lạnh lùng nói: “Chúng ta đến chính là để đăng đỉnh.”
“Các ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ngăn chúng ta?”
Tạ Nghênh Hà tức giận nói.
“Mặc kệ các ngươi là ai, đến để làm gì, bây giờ các ngươi xuống núi ngay lập tức cho ta.”
Người dẫn đầu lạnh giọng cảnh cáo: “Đỉnh núi đã phong, bất kỳ người nào cũng không vào được.”
Pằng pằng pằng.
Hoa Hoành Chí lười nói nhảm, lập tức móc khẩu súng mà hắn ta đã chuẩn bị trước, nổ ba phát về phía người trước mặt.
Đám tiểu đệ đi theo Hoa Hoành Chí cũng nổ súng theo.
Đám người kia trợn mắt ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, hiển nhiên nghĩ không ra đám người kia dám nổ súng.
“Thật to gan, dám giết người trên núi tuyết.”
Một đạo kiếm quang đánh tới.
Con ngươi Ninh Nhụy Nhụy co rụt lại, lao đến đẩy Tạ Nghênh Hà ra.
Phốc.
Những người còn lại đã bị chém thành hai nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận