Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4319: Tên ngốc ngươi cũng không phải vô dụng

Hạ Thiên không có nói sai.
Mà hắn cũng cho rằng như vậy. Xưa nay hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chết.
“Mạo phạm thần uy, đáng chém.”
Hạ Vô Kỵ không nói thêm câu nào, hai tay bóp ấn quyết một cách đơn giản.
Một luồng khí tức màu vàng ngưng tụ thành khí chướng to lớn, nhanh chóng đẩy về phía Hạ Thiên.
Bành.
Nắm đấm của Hạ Thiên đánh thẳng vào bên trên khí chướng màu vàng, phát ra một âm thanh kinh hoàng làm rung chuyển toàn bộ liên minh tu tiên.
“Chỉ là nắm đấm, sao có thể rung chuyển được pháp tướng kim quang của ta.”
Thái độ Hạ Vô Kỵ lạnh nhạt, hay tay nhẹ nhàng đẩy ra đằng trước một cái.
Khí chướng kim khí lập tức lướt ngang mấy ngàn mét. Hạ Thiên cũng bị đẩy bay ra ngoài, không dừng lại được.
“Chồng.” Phù Diêu Tiên Tử nhìn thấy, dự định chạy sang hỗ trợ.
“Tần tiên tử, ngươi đừng nhúc nhích.” Vấn Thiên Đạo Nhân lên tiếng gọi lại: “Ngươi đừng sang đó, sẽ khiến Hạ Thiên phân tâm. Cấp độ tỷ thí của bọn họ sợ rằng sẽ tác động đến người vô tội. Không nhúng tay vào chính là trợ giúp tốt nhất.”
Phù Diêu Tiên Tử đành phải tạm thời nhịn xuống, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị cho Hạ Vô Kỵ một kiếm bất cứ lúc nào.
“Dừng lại cho ta.”
Hạ Thiên cảm giác rất khó chịu, lập tức vận Băng Hỏa kiếp lực khu động Nghịch Thiên Bát Châm, một quyền đánh vào khí chướng màu vàng.
Oành.
Oành, oành.
Mấy quyền qua đi, tốc độ khí chướng màu vàng đã chậm lại.
“Hừ, kiến càng lay cây, uổng công mà thôi.”
Hạ Vô Kỵ nhìn thấy tình huống này chỉ cười nhạt một tiếng, hóa ấn thành chưởng vỗ về phía Hạ Thiên.
“Ngươi lại làm trò gì thế?”
Hạ Thiên đang định đánh nát khí chướng trước mắt, khí chướng màu vàng đã trực tiếp biến mất.
“Chồng, cẩn thận phía trước.”
Phù Diêu Tiên Tử không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Hừ, nhắc nhở cũng vô dụng thôi.” Hạ Vô Kỵ lắc đầu: “Một thức này Phật quang phổ chiếu, đủ để đánh hắn thành kiếp tro.”
Quả nhiên.
Một bàn tay màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Hạ Thiên.
“Thứ đồ gì thế?” Hạ Thiên đưa mắt nhìn: “Muốn chơi Như Lai Thần Chưởng với ta sao?”
Tiếp theo, hắn phun một bãi nước bọt: “Ngươi cũng xứng.”
Đầu ngón tay của Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm, bắn tới bàn tay màu vàng óng.
“Chỉ là ngân châm cũng dám ngăn cản Phật Quang Phổ Chiếu của bổn chí tôn. Quả thật buồn cười.”
Hạ Vô Kỵ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Có được thiên tư nghịch thiên như thế nhưng cũng chỉ dừng bước ở đây, đúng là đáng tiếc, lãng phí một phen khổ tâm năm đó của Dạ Đế và một phần tâm huyết của bổn Chí tôn.”
Nói đến đây, trong lòng ông ta bỗng dưng dâng lên một sự thương hại đối với chúng sinh đau khổ.
Hạ Thiên chính là một trong những chúng sinh đó nhưng lại sắp chết dưới chưởng của ông ta.
Ông ta không đánh lòng, cho nên đã nhắm mắt lại.
“Mở mắt ra cho ta.”
Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, xiết chặt nắm đấm, nặng nề đánh vào mặt của hắn.
Bành.
Một quyền này đánh cho hai mắt của Hạ Vô Kỵ trợn tròn, cơ thể không bị khống chế lăn về phía sau ba vòng rưỡi, rơi vào bên trong thiên hà.
“Ngươi, tại sao ngươi… làm được?”
Trên mặt Hạ Vô Kỵ không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng sự kinh ngạc trong lòng lại mạnh hơn trước không chỉ mười lần.
Bởi vì hình dáng hiện tại của ông ta có thể nói là mạnh nhất trong liên minh tu tiên. Ông ta tự nhận không ai có thể phá giải khí chướng màu vàng của ông ta, cũng không có người nào có khả năng đánh đổ kim thân của ông ta.
Hạ Vô Kỵ vô cùng kiên định nói: “Không ai trong liên minh tu tiên có thể phá được Phật Quang Phổ Chiếu của bổn Chí tôn, ngươi càng không có khả năng.”
“Đúng.” Hạ Thiên khó có lúc gật đầu thừa nhận, sau đó nói: “Cho nên, chính ngươi đã tự phá giải.”
Hạ Vô Kỵ sửng sốt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ngay cả cái này mà cũng nghĩ không ra?” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ngươi…”
Hạ Vô Kỵ nhớ lại, lập tức tỉnh ngộ: “Vừa rồi ngươi dùng chính là kiếm thương của ta?”
“Đúng, lại còn dùng rất tốt.” Hạ Thiên cười nói: “Tên ngốc ngươi cũng không phải vô dụng.”
“Ngươi không chuyển kiếm thương ra ngoài mà là cất giữ nó?”
Tâm niệm Hạ Vô Kỵ chuyển động, khó hiểu hỏi: “Nhưng Nghịch Thiên Bát Châm cũng không có tác dụng cất giữ, chỉ có thể di chuyển, hơn nữa còn có thời hạn.”
“Ai nói không có?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Cho nên nói, ngươi không tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm thì đừng nói mình hiểu rõ nó.”
“Không đúng.”
Hạ Vô Kỵ rất nhanh ý thức được lỗ thủng bên trong: “Nếu thật là như vậy, tại sao ngươi lại không cất giữ Phật Quang Phổ Chiếu của ta?”
“Ta nói ta chướng mắt, ngươi có tin hay không?” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
“Cổ lộng huyền hư. Thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt rồi.”
Lãnh ý trên mặt Hạ Vô Kỵ càng lúc càng đậm. Ông ta bỗng dưng khoát tay gọi ra vô số kiếm khí màu vàng hình tròn, nhắm ngay Hạ Thiên: “Ngàn vạn thiện quang hóa kiếm khí, trảm cho ta.”
“Lại mấy loại chiêu thức đó nữa?”
Hạ Thiên vận Phiếu Miểu Bộ, bóng người trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
“Ngươi tránh không được đâu.” Hạ Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi mở một khe nứt thời không, bổn Chí tôn cũng có thể chém vỡ khe nứt đó, bao gồm cả ngươi thành kiếp tro.”
Hạ Thiên lui mấy trăm trượng, cười hì hì: “Chỉ là muốn kéo ra một khoảng cách mà thôi. Quyền phong của ta rất mạnh, cách quá gần, không đủ để ta phát huy.”
“Sắp chết đến nơi còn giả vờ giả vịt.” Hạ Vô Kỵ khinh thường trong lòng không thôi. Phật quang kiếm khí càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức có chút yêu dị.
Kiếm hóa ngàn vạn, Phật quang phổ chiếu, hai tướng trùng điệp, không chỗ che thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận