Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4370: Ánh sáng của đom đóm mà cũng dám tỏa sáng cùng vầng trăng?

“Hạ Thiên.”
“Chồng.”
“Anh rể.”
“…”
Chỉ trong chớp mắt, hơn mười người đều kêu to, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Mặc dù các nàng luôn tin tưởng Hạ Thiên vô địch, nhưng luồng ánh sáng trước mắt xác thực không thể địch nổi.
Các nàng không tin Hạ Thiên sẽ bị đánh bại nhưng sự lo lắng trong lòng lại không cách nào ức chế.
Không chỉ Hạ Thiên, ngay cả Phù Diêu Tiên Tử, Kiều Tiểu Kiều, Dạ Ngọc Mị và Cố Hàm Sương cũng bị luồng ánh sáng kia nuốt mất, thậm chí ngay cả nửa điểm khí tức của các nàng cũng không nắm bắt được.
“Hừ, ánh sáng của đom đóm mà cũng dám tỏa sáng cùng vầng trăng?”
Hồng Vân đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, ngược lại còn nhịn không được mà giễu cợt: “Đây chính là kết cục của châu chấu đá xe. Tiếp theo, đám sâu kiến vướng bận các ngươi cũng biến mất toàn bộ cho lão phu đi.”
“Biến cái đầu ngươi đấy. Ngươi cho rằng ngươi ngưu bức lắm sao?” Một âm thanh lười biếng vang lên.
Âm thanh này rất gần, dường như vang lên bên tai của Hồng Vân đại trưởng lão.
Trên thực tế chính là nói bên tai của ông ta.
Hạ Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Hồng Vân đại trưởng lão. Bốn người Phù Diêu Tiên Tử cũng đứng ở đó.
“Không, không thể nào.” Hồng Vân đại trưởng lão quay đầu nhìn lại, bị dọa đến mức tròng mắt như muốn rơi xuống, run rẩy duỗi ngón tay: “Rốt cuộc các ngươi là người hay quỷ? Không đúng, cho dù là quỷ cũng không có khả năng sống sót trong Diệt Đạo Thần Quang của ta. Đây chính là Chân Tiên di thuật, có khí tức pháp tắc. Dưới Chân Tiên không ai có khả năng chống đỡ được.”
“Ngươi vẫn luôn tự tin như vậy sao?” Hạ Thiên cười một tiếng, lộ ra giọng điệu mỉa mai.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói: “Đây không phải tự tin mà là tự đại. Cửu cư cao vị rất dễ dàng sinh ra một số thành kiến không cách nào tiêu mất.”
Kiều Tiểu Kiều cũng cười theo: “Ai nói đồ mà Chân Tiên để lại nhất định vô địch chứ?” “Luồng ánh sáng kia nhìn thì lợi hại, chẳng qua cũng chỉ là kiếm quang mà thôi.” Biểu hiện của Cố Hàm Sương vô cùng lạnh lẽo, có chút ngạo nghễ nói: “Kiếm mang Chân Tiên thì cũng là kiếm mang. Huống chi ngươi còn chưa phải Chân Tiên, ngươi chỉ cải tạo lại kiếm mang do Chân Tiên lưu lại.”
Phù Diêu Tiên Tử nói đến điểm trọng tâm nhất: “Đại đạo chi hành, không tiến tắc thối. Hồng Vân lão tổ ngươi sống mấy vạn năm, vẫn luôn nắm giữ liên minh tu tiên trong tay, tâm tư chỉ đặt ở việc bảo vệ quyền vị của mình, việc tu hành đã sớm rớt xuống ngàn trượng.”
“Làm càn.”
Hồng Vân đại trưởng lão thẹn quá hóa giận, chợt quát lớn: “Dám làm nhục lão phu như thế, bây giờ lão phu sẽ đốt các ngươi thành tro tàn, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Lại một luồng ánh sáng sáng lên, to lớn vô song, vắt ngang nửa tinh không.
“Ánh sáng lần này lớn hơn so với trước đó, nhưng cường độ lại không đủ.” Dạ Ngọc Mị liếc qua đã nhìn ra được bản chất, nhịn không được lắc đầu nói.
Phù Diêu Tiên Tử cũng lên tiếng: “Miệng cọp gan thỏ chính là như vậy.”
Kiều Tiểu Kiều thuận miệng nhắc nhở: “Cho dù là vậy, mọi người cũng không được chủ quan. Lực sát thương của cái thứ đồ chơi này vẫn rất mạnh.”
“Để ta ngăn lại.” Cố Hàm Sương rút thần kiếm ra khỏi vỏ, nắm chặt trong tay, chém một kiếm về luồng ánh sáng kia.
Kiếm khí như lửa, một đường lao đi, mang theo biển lửa cuồn cuộn đón nhận luồng ánh sáng kia.
“Hừ, chỉ là kiếm pháp phàm tục, cũng xứng chống đỡ Diệt Đạo Thần Quang của ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Hồng Vân đại trưởng lão cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Vừa rồi các ngươi may mắn trốn được một kiếp. Bây giờ là lúc các ngươi phải chết.”
“Đúng là ngu đến không có thuốc chữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, bắn ra một cây ngân châm, theo kiếm khí của Cố Hàm Sương mà đến.
Đôm đốp.
Một giây sau, ánh sáng và lửa chạm vào nhau, phát ra làn sóng xung kích giống như tinh cầu nổ tung.
Hơn phân nửa liên minh được chiếu sáng, thậm chí một số Thần Quân tu vi hơi thấp đã bị làn sóng này chọc mù mắt.
“Ngươi cũng nên chết đi.”
Thân hình Hạ Thiên vượt qua luồng sóng xung kích, xuất hiện trước Hồng Vân đại trưởng lão.
Mặc dù bây giờ Hồng Vân đại trưởng lão chỉ có một bộ khô lâu to lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hạ Thiên đâm một châm vào mi tâm của ông ta.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì lão phu?”
Cơ thể Hồng Vân đại trưởng lão quá khổng lồ, cộng thêm vừa rồi hai lần thả ra thần quang, kiếp lực trong cơ thể hao tổn hơn phân nửa, hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiên đâm ngân châm vào mi tâm của ông ta: “Dừng tay, mau dừng tay lại.”
“Để ta cho ngươi thưởng thức châm thứ bảy sau khi cải tiến, Tiên Dã Nan Địch.”
Thái độ của Hạ Thiên vô cùng thoải mái, giọng điệu cũng có chút tùy tiện: “Đầu óc của ngươi có bệnh, đáng tiếc không chữa được, cho nên ngươi cứ yên lặng mà quy thiên, không cần cảm ơn ta.”
“A!”
Hồng Vân đại trưởng lão đầu tiên là sững sờ, bởi vì ông ta không hề có cảm giác. Tiếp theo, ông ta đột nhiên phát tiếng kêu thảm thiết.
Cơ thể của ông ta giống như khí cầu bị đâm thủng, điên cuồng tiết linh khí ra ngoài. Kiếp lực dành dụm mấy vạn năm cũng tiêu tán.
Đối với người như ông ta, không có gì thống khổ bằng trơ mắt nhìn tu vi của mình sụt giảm.
“Các ngươi dám làm như vậy, lão phu liều mạng với các ngươi.” Hồng Vân đại trưởng lão tất nhiên không cam tâm thất bại, lập tức nghĩ đến việc đồng quy vu tận.
Đáng tiếc, một bước của ông ta đã bị Hạ Thiên tính trước.
“Đám ngu ngốc các ngươi, mỗi lần đánh không lại là chỉ có một chiêu này thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng, lộ ra vẻ khinh thường: “Tưởng ta không ngăn cản được, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận