Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4207: Đương nhiên là vì ta đẹp trai

“Đây là tĩnh linh văn?”
Hỏa Chấn Thiên rất nhanh nhận ra hoa văn màu vàng kia là cái gì, trong lòng không khỏi dâng lên sự sợ hãi: “Tại sao ngươi lại biết dùng thuật này?”
“Không đúng, không phải tĩnh linh văn mà là phong linh văn cao hơn.” Ánh mắt Cơ Vô Tà ngưng lại, chấn kinh không hiểu: “Thậm chí còn là cấm linh văn, là…”
Nói đến một nửa, hắn ta nuốt câu nói kế tiếp vào lại.
“Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân Bạch đế chết trong tay của hắn?” Dạ Hàn Phong kinh ngạc nói.
Lúc này, Linh Nguyên Cấu cau chặt lông mày, nghĩ đến chuyện không vui: “Trên người tiểu tử kia đã lộ ra chân ngựa, các ngươi biết hắn khiến cho ta nhớ đến ai không?”
“Là ai?” Cơ Vô Tà hỏi.
Dạ Hàn Phong cũng có chút hứng thú: “Hắn lộ ra chân ngựa gì? Tại sao ta lại nhìn không ra?”
“Dạ Hàn Phong, ngươi nên có chút cảm giác mới đúng chứ.” Con mắt màu xanh của Linh Nguyên Cấu đảo quanh một vòng, cười như không cười nhìn Dạ Hàn Phong.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dạ Hàn Phong cau mày, có chút tức giận nói.
Linh Nguyên Cấu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: ‘Chẳng lẽ ngươi quên mất linh văn này là từ đâu mà có? Không phải tiên tổ Thủy tộc ngươi, cái người mà xưng là Dạ đế đã sáng tạo ra sao?”
“Ngươi nói là Thần đế Dạ Thiên?” Dạ Hàn Phong sửng sốt một chút, sau đó phun ra một cái tên rất xa xưa.
“Đừng gọi Thần đế, hắn ta còn chưa xứng.”
Linh Nguyên Cấu trực tiếp phủ nhận: “Gọi hắn ta là Dạ đế đã là để mắt đến hắn ta lắm rồi. Hắn ta là phản đồ Sơn Hải giới chúng ta. Nếu không phải hắn ta mang thần hạch đi, Sơn Hải giới chúng ta sẽ luân lạc đến tình trạng này sao?”
“Việc này còn chưa có kết luận mà, ngươi không nên dùng tên tuổi của một tên phản đồ thành tiên tổ của chúng ta.” Dạ Hàn Phong hiển nhiên không tán đồng cách nói của Linh Nguyên Cấu, quả quyết bác bỏ.
Linh Nguyên Cấu cũng lười dây dưa chuyện của hơn hai vạn năm trước, chỉ thẳng vào Hạ Thiên mà nói: “Không nói chuyện của Dạ đế, ngươi hãy nhìn tiểu tử này đi, có phải hắn cũng biết điều khiển linh văn không?”
“Đúng là như vậy.”
Dạ Hàn Phong còn chưa lên tiếng, Cơ Vô Tà đã lên tiếng trước: ‘Khi một quyền vừa rồi của hắn đánh trúng Hỏa Chấn Thiên, cũng đã truyền phong linh văn sang. Tốc độ rất kỳ lạ, ngay cả ta thiếu chút nữa cũng không phát hiện được.”
“Nhưng hắn không phải người mặt đất sao?” Gương mặt Dạ Hàn Phong tràn ngập nghi hoặc: “Vì sao hắn lại có thể điều khiển được phong linh văn?” “Quả thật có chút cổ quái.” Linh Nguyên Cấu cũng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ: ‘Nhất định phải tìm Bạch Vô Thường hỏi một chút, là hắn ta đã truyền tĩnh linh văn vào người tiểu tử này trước, sau đó mới truyền tống hắn đến Sơn Hải giới, trong đó tất có nguyên nhân.”
Dạ Hàn Phong lên tiếng: ‘Hôm nay, Hắc Bạch Vô Thường đang ở thần hạch, để ta gọi Bạch Vô Thường ra đây.”
“Không, để ta.” Cơ Vô Tà bỗng nhiên lên tiếng: “Thực lực hai ngươi vẫn cao hơn ta, nên lưu lại đây đối phó với Hạ Thiên. Ta cảm giác hắn sẽ mang đến kiếp nạn hủy diệt cho Sơn Hải giới chúng ta. Các ngươi nhất định phải ngăn cản hắn.”
Linh Nguyên Cấu gật đầu: “Vô Tà huynh, ngươi đi nhanh về nhanh. Nếu Hắc Bạch Vô Thường không muốn đến, ngươi cũng nên ở lại thần hạch, đề phòng vạn nhất.”
Cơ Vô Tà gật đầu, sau đó rời đi.
“Ngươi không tin tưởng ta?” Dạ Hàn Phong đột nhiên nhận ra nguyên nhân Linh Nguyên Cấu sắp xếp như vậy: “Dạ tiên tử, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Linh Nguyên Cấu đáp lại một câu rất qua loa, sau đó nói: “Ngươi đi giúp Hỏa Chấn Thiên đi, nếu không, ông ta chết thật đấy. Nếu Sơn Hải giới chúng ta trong vòng một ngày chết mất hai vị ngũ đế, thế thì còn gì để nói nữa.”
Dạ Hàn Phong hừ một tiếng, cũng không nói nhiều. Ai bảo bây giờ Mộc tộc là thế lực mạnh nhất Sơn Hải giới lúc này. Trong đó người có khả năng chạm đến vị trí Thần đế nhất chính là vị Linh Nguyên Cấu trước mặt.
“Thiên bộc, vạn vật bị trạch.”
Một dòng nước từ trong ống tay áo của Dạ Hàn Phong bay ra, trong nháy mắt cuốn Hỏa Chấn Thiên lại, cưỡng ép túm trở về.
Hạ Thiên cũng không ra tay ngăn cản, chỉ thản nhiên nói: ‘Đến phiên ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân thì ta sẽ hạ thủ lưu tình.”
“Không cần ngươi hạ thủ lưu tình.” Dạ Hàn Phong nói: “Trước khi giết chết ngươi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao?”
“Làm càn.”
Dạ Hàn Phong bỗng dưng quát một tiếng, nóng lên như nước sôi.
“Sao?”
Hạ Thiên cảm giác khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào lên, thiếu chút nữa khiến cho người hắn nổ tung.
Nhưng lúc này, tĩnh linh văn trên người hắn một lần nữa phát huy tác dụng, trong nháy mắt đã bình ổn lại khí huyết đang điên cuồng trong cơ thể hắn.
“Đây, đây là…”
Dạ Hàn Phong không dám tin vào hai mắt của mình: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết được tâm pháp chí cao của Thủy tộc, Phong Linh Tuyệt Mạch.”
“Không biết ngươi đang nói cái gì.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Tĩnh linh văn là do cái tên ngớ ngẩn kia làm ra, nhưng bây giờ nó rất nghe lời ta, hơn nữa còn dùng rất tốt.”
“Ngoại trừ Dạ thị tiên tổ của chúng ta năm đó, không ai có thể sử dụng được linh văn.”
Dạ Hàn Phong cau mày, không thể nào tiếp thu được hiện thực: “Cho dù Ngũ đế chúng ta, còn có hội trưởng lão, tất cả đều phải dựa vào thần hạch chi lực mới có thể giải trừ. Ngươi dựa vào cái gì mà có thể thúc đẩy nó?” Hạ Thiên thành thật nói: ‘Đương nhiên là vì ta quá đẹp trai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận