Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3479: Đủ để đối phó mấy tên ngốc

“Thật sao?” Ninh Thụy Thần nửa tin nửa ngờ, trong lòng suy nghĩ, nếu có thời gian, hắn ta sẽ thử một lần.
Ninh Nhụy Nhụy thở dài. Em trai của nàng xem như không cứu nổi rồi. Cũng may chỉ là em họ, có thể ném được.
“Mẹ, chiều nay con dự định dẫn Hạ Thiên đến vườn trà xem thử.” Nhiếp Tiểu Lý quay sang nhìn mẹ của mình, nhẹ giọng nói: “Thuận tiện thăm em gái luôn.”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý đang buồn bã, rất nhanh đã mỉm cười: “Để mẹ đi. Nếu con đi, đoán chừng chưa đến nửa phút đã ầm ĩ với gia gia của con rồi. Đến lúc đó, chỉ sợ bầu không khí sẽ càng thêm xấu hổ.”
“Nhưng mẹ đi một mình, chẳng phải sẽ bị bọn họ khi dễ hay sao?” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, có chút bận tâm.
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười trấn an: “Con yên tâm đi, mẹ nói thế nào cũng là con dâu của ông ấy. Ông ấy cùng lắm cũng chỉ nói mấy câu khó nghe, sẽ không làm gì mẹ đâu.”
“Chúng ta cùng đi đi.” Hạ Thiên nói.
Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: ‘Hơi khó đấy. Vườn trà cách khu biệt thự ở sườn núi rất xa. Vừa đi vừa về đoán chừng phải mất nửa ngày, đúng là không tiện.”
Hạ Thiên nói: ‘Vợ tiếp viên hàng không, nàng không cần lo lắng chuyện này. Có ta ở đây, chút khoảng cách đó chỉ tốn một hai phút là xong.”
“Cứ như vậy đi.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý cũng không dám để Hạ Thiên qua đó. Tính tình con rể tương lai này còn nóng hơn cả con gái của bà. Nếu qua đó, đoán chừng sẽ đánh nhau mất. “Để mẹ qua đó xem tình hình trước. Nếu thương lượng được, các con không cần đến đó. Nếu bọn họ gây khó khăn, mẹ sẽ thông báo cho các con.”
Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn chút do dự, chủ yếu là sợ mẹ của nàng bị khi dễ.
“Để ta đi cùng dì một chuyến.” Ninh Nhụy Nhụy hợp thời lên tiếng giải vây: “Có ta ở đó, an toàn của dì sẽ không thành vấn đề.”
Hạ Thiên gật đầu: “Ừm, mặc dù tiểu muội chân dài còn chưa lợi hại lắm, nhưng đối phó với mấy tên ngốc vẫn còn đủ.”
“Cái gì gọi là đối phó mấy tên ngốc là đủ?” Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên nói xong, máu nóng bắt đầu bốc lên.
Hạ Thiên không hiểu nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, ta nói là sự thật, vì sao nàng lại tức giận?”
“Mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy bĩu môi.
“Mọi người đều có việc để làm, còn ta thì làm cái gì đây?” Ninh Thụy Thần đưa tay ra: “Ta đi theo ai đây?”
Hạ Thiên liếc Ninh Thụy Thần một cái, bĩu môi nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đừng nhìn ta, bây giờ ta thấy ngươi cũng cảm thấy phiền.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt: “Ngươi tìm chỗ mát mẻ nào đó mà ở đi.”
“Không phải chứ.” Ninh Thụy Thần có chút ủy khuất: “Nói thế nào ta cũng là em trai của ngươi mà.”
Ninh Nhụy Nhụy dựng thẳng ngón tay: “Là em họ.”
“Em họ thì không phải em à?” Ninh Thụy Thần mở to mắt: “Nhụy Nhụy tỷ, ta vẫn luôn xem ngươi là chị ruột, ngươi đối xử với ta như vậy sao?”
“Thụy Thần, ngươi đi theo chúng ta đến vườn trà đi.” Nhiếp Tiểu Lý cười nói: “Phong cảnh ở đó không tệ đâu.”
Ninh Thụy Thần cảm khái nói: ‘Vẫn là Tiểu Lý tâm địa thiện lương.”
“Ngươi không có ý kiến gì chứ?” Nhiếp Tiểu Lý quay sang hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta không có vấn đề. Vợ tiếp viên hàng không, nàng muốn làm gì thì làm.”
“Được, trước khi đến đó, ta muốn đi mua ít đồ.” Nhiếp Tiểu Lý cười nói: “Lần này lên núi, khả năng ngày mai mới có thể xuống núi được.”
“Vậy thì tốt quá.” Hạ Thiên nghe xong, lập tức lên tinh thần: “Vợ tiếp viên hàng không, chi bằng mua một cái lều. Ban đêm, chúng ta có thể ngủ chung một lều.”
Ninh Thụy Thần ngẩn người: “Vậy còn ta thì sao?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó. Nếu ngươi dám ngủ trong lều, ta ném ngươi từ trên núi xuống.”
Ninh Thụy Thần: “…”
“Trên núi có nhà ở, hơn nữa người ở trọ cũng rất nhiều, đồ dùng hàng ngày được trang bị đầy đủ hết.” Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười giả thích: “Ta chuẩn bị là chuẩn bị những thứ khác. Ninh tỷ tỷ, ngươi đi mua cùng với ta nhé.”
“Ta cũng đi.” Ninh Thụy Thần không muốn ở một mình với Hạ Thiên.
Ninh Nhụy Nhụy quay lại nguýt hắn ta một cái: “Ngươi cảm thấy ngươi thích hợp đi chung với chúng ta sao?”
“A.” Bước chân Ninh Thụy Thần ngưng lại, không dám đi theo nữa.
Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy ra ngoài, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý trở về phòng của mình, cũng không biết thu dọn cái gì.
Trong phòng khách vẫn chỉ còn lại Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần cảm thấy trên lưng của mình có vô số con kiến đang bò.
“Anh rể, tốt xấu gì ngươi cũng nên nói một câu đi. Yên tĩnh như vậy, ta thật sự không quen.” Ninh Nhụy Nhụy rốt cuộc không nhịn được, đành phải lên tiếng.
Nhưng nửa ngày sau vẫn không có ai trả lời hắn ta.
Ninh Thụy Thần đưa mắt nhìn sang, phát hiện Hạ Thiên đã ngủ thiếp đi.
“Cái này…”
Ninh Thụy Thần im lặng. Hắn ta suy nghĩ mình có nên ngủ một chút hay là đi ra ngoài.
Trong lúc hắn ta còn đang suy nghĩ, khi ngẩng đầu, hắn ta đột nhiên nhìn thấy một người xa lạ đứng ở cửa, nhìn không rõ gương mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Ninh Thụy Thần cả kinh đến lông tóc toàn thân dựng đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận