Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2171. Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết

“Não ngươi có bệnh thật rồi, ai nói ta muốn giúp ngươi.” Hạ Thiên khó chịu nhìn chằm chằm nam tử mặc áo choàng đen: “Ta đến đây giết ngươi, ngươi có di ngôn gì thì cứ mau chóng giao phó, đợi ta động thủ thì ngươi sẽ không có cơ hội nói đâu.”
Nam tử áo đen phớt lờ lời của Hạ Thiên, chỉ ngón tay vào bức tường cách đó không xa rồi nói: “Ngươi thấy bức tường đó không?”
“Tất nhiên là thấy.” Ánh mắt của Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng liếc nhìn bức tường có vẻ hùng vĩ kia: “Trong bức tường đó có gì?”
“Có tất cả những gì các ngươi muốn, đặc biệt là những thứ tu tiên giả muốn.” Nam tử áo choàng đen hào hứng nói với Hạ Thiên: “Chỉ cần các ngươi giúp bản toạ, đến lúc đó ta sẽ chia một ít chân nguyên cho các ngươi, để các ngươi trực tiếp thăng lên Phân Thần Kỳ, hay thậm chí là Hợp Thể Kỳ, cũng không phải là không thể.”
“Tiền bối, lời này của ngươi là thật sao?” Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ còn chưa có phản ứng gì, Tô Diệp trong nháy mắt đã vụt qua, kích động hỏi.
Nam tử mặc áo choàng đen gật đầu, ngạo nghễ nói: “Bản toạ chắn chắc là chân nguyên cực mạnh, lão phu chỉ cần bảy phần là được, ba phần còn lại thì các ngươi chia ra đi.”
Một chút không hài lòng thoáng qua trên mặt Tô Diệp, hình như có chút thất vọng với ba phần.
“Tuy ba phần nhưng cũng đủ để các ngươi hưởng dụng.” Nam tử mặc áo choàng đen đương nhiên nhìn ra được điều Tô Diệp và cả những người khác đang nghĩ, từ tốn giải thích: “Tu vi của các ngươi không cao, hấp thu quá nhiều chân nguyên cũng không phải là chuyện tốt. Lão phu chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào độ kiếp, hoặc thậm chí phi thăng, đến lúc đó đưa các ngươi đến tiên giới, chẳng phải là cơ duyên tốt hơn cho các ngươi sao?”
“Tiền bối, người thật sự có thể đưa ta đến Tiên giới sao?” Tô Diệp quả thực bị dụ, tuy rằng tự xưng là thiên tài số một của Bắc Hồ, nhưng trong môn phái không có nhiều tài nguyên có thể phân phối, cho nên tu vi của hắn vẫn trì trệ. Nếu có thể kiếm được một chút chân nguyên, còn có thể đi thẳng đến tiên giới, thì đó quả thực là một giao dịch tốt về mọi thứ.
Hầu hết những người khác được trận truyền tống đưa xuống đều đã biết về sự tồn tại của tu tiên giả, một phần nhỏ trong số họ đã lên đến tu vi trên dưới Trúc Cơ kỳ, họ đương nhiên cũng bị cuốn hút và phấn khích với cảnh tượng nam tử mặc áo choàng đen vẽ ra.
“Hắn rõ ràng là đang gạt người, những kẻ kém thông minh kia lại còn tin tưởng, quả nhiên tất cả bọn họ đều hoàn toàn không có đầu óc.” Hạ Thiên có phần buồn cười mà dùng giọng điệu trêu chọc nói với Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Ta cũng cảm thấy thật khó tin.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng cảm thấy lời nói của nam tử áo đen có phần không thật, không nói tới việc phía sau bức tường có cái gọi là chân nguyên hay không, nhưng với những gì hắn làm trong đại điện thì đã khiến người khác khó có thể tin tưởng.
“Hạ Thiên, Ninh Nhuỵ Nhuỵ, hai người muốn chết đúng không, lại dám nói lời lỗ mãng với Tổ Tôn.” Viên Tiểu Điệp lập tức nhảy ra ngoài, giận dữ mắng: “Tổ Tôn là tiên nhân, cũng là người bảo vệ cho nhà họ Viên chúng ta, kẻ nào dám tỏ ra bất kính với ông ấy chính là kẻ thù của cả nhà họ Viên chúng ta!”
Những lời này có phần răn đe, dù sao tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ thì đều là vào đây thông qua nhà họ Viên, bọn hắn biết rất rõ sức mạnh khổng lồ của nhà họ Viên.
“Nhà họ Viên rất lợi hại sao?” Hạ Thiên bĩu môi: “Trước kia, nhà họ Lý ở Đế Kinh được mệnh danh là đệ nhất thế gia, nhưng vẫn bị ta diệt đấy thôi.”
Viên Tiểu Điệp lườm Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói: “Đừng so sánh bọn ngốc nhà họ Lý với nhà họ Viên chúng ta, bọn hắn không xứng.”
“Ta lại cảm thấy người nhà họ Viên các ngươi còn có trí thông minh thấp hơn bọn ngốc nhà họ Lý ấy chứ.” Hạ Thiên trông rất xem thường: “Ít nhất người nhà họ Lý tìm chết rất đơn giản, không làm nhiều thủ đoạn như các ngươi.”
“Hạ Thiên, hợp tác với bản toạ, ngươi và ta đều có lợi ích riêng, ngươi còn có thể được bản toạ ưu ái, tại sao lại không làm?” Nam tử mặc áo choàng đen giọng trầm nói: “Nhưng nếu ngươi không hợp tác, bản toạ chỉ đành đáng tiếc xóa sổ ngươi.”
“Nói như thể ngươi đánh lại ta vậy.” Hạ Thiên khịt mũi coi thường câu nói ấy: “Ngươi là kẻ bại trận dưới tay ta, lúc ở trên ta đã muốn giết ngươi, nhưng người kia chỉ là một phân thân của ngươi. Bây giờ, ta đã nhìn thấy bản tôn của ngươi, ngươi cũng không thể chạy thoát được nữa.”
“Thực là kiêu ngạo.” Người áo đen tức giận nhìn Hạ Thiên đầy lạnh lùng: “Hạ Thiên, ngươi có biết bản toạ đã cho ngươi rất nhiều cơ hội. Ngay từ mười hai năm trước, bản toạ đã có thể giết ngươi, nhưng ta chưa ra tay, tất cả là vì lòng yêu nhân tài của ta. Đáng tiếc ngươi lại nhiều lần phụ sự kỳ vọng của ta về ngươi, thật sự nghĩ bản toạ không nỡ giết ngươi sao?”
Bình!
Hạ Thiên không thèm nói nhảm nữa, bất ngờ đấm thẳng vào nam tử mặc áo choàng đen, cả người hắn bay lộn ngược hàng chục mét, quật ngã mấy người, nặng nề ngã xuống đất.
“Ngươi dám ra tay với ông ấy, Hạ Thiên, ngươi muốn chết... a!” Tô Diệp sửng sốt, kinh ngạc thốt lên.
Hạ Thiên liếc nhìn Tô Diệp tỏ vẻ không hài lòng, sau đó cho hắn một cú đá tung người bay như quả bóng.
“Hạ Thiên, ngươi dám ra tay với bản toạ!” Người áo đen vụt trở về, chỉ vào Hạ Thiên rồi gầm lên: “Vậy thì hôm nay bản toạ sẽ giết ngươi, cho ngươi biết sự kinh hoàng của Độ Kiếp kỳ... ưm!”
“Độ Kiếp kỳ có gì đáng sợ? Tất cả vợ của ta đều là Độ Kiếp kỳ.” Hạ Thiên lại đấm mạnh vào mũi tên áo đen: “Đánh thì đánh, giết thì giết, lúc nào cũng kêu la mình là kỳ kỳ gì, chỉ có thể nói ngươi là kẻ vô cùng ngốc, vậy thì chỉ có thể bị đánh mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận