Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3717: Chọn ngươi chết không được sao?

“Được rồi, không nói nhảm nữa.” Nam nhân mày kiếm khoát tay, nói: “Nếu ngươi đã là gia chủ Tề gia, chuyện kia cũng đơn giản thôi. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi hy sinh chính bản thân ngươi, bỏ ra ba giọt máu tim mở cái hộp này, ta sẽ bỏ qua cho tất cả người của Tề gia. Hai, ta sẽ gọi người trở về, mọi người minh đao minh thương đánh một trận. Thắng, lấy phù thược mở hộp, nhưng tất cả các ngươi đều phải chết.”
“Hộp?” A Cửu cau mày.
Nam nhân mày kiếm đưa cái hộp trong tay: “Chính là cái này. Bên trong là bí quyển tu tiên truyền thừa thế hệ Tề gia.”
“Nói chính xác là, trước đó đồ mà đám người kia muốn chính là cái này?” A Cửu nhìn cái hộp, sau đó hỏi: “Các ngươi không mở cái hộp này ra sao?”
“Không.” Tề Ngữ Thi lắc đầu.
Tề lão gia tử cũng lắc đầu.
“Bốn mươi năm trước, ta có mở một lần.” Nam nhân mày kiếm mỉm cười chỉ vào Tề lão gia tử: “Là ông ta ở bên ngoài gây họa, giải quyết không được, vì thế muốn xem trộm bí quyển tu tiên. Sau khi gia tăng thực lực thì thừa cơ phản sát cừu gia. Tuy nhiên, ông ta không dám vi phạm tổ huấn, cho nên ông ta đã tìm đến Ẩn tông xin giúp đỡ. Ẩn tông đã phái ta đến đây.”
Tề lão gia tử nói: “Ta tìm Ẩn tông chỉ muốn bọn họ bãi bình cừu gia, cũng không có nói đến chuyện bí quyển tu tiên.”
“Ha ha, điều kiện Ẩn tông phái ta đến chính là bảo ngươi trả lại bí quyển tu tiên.” Nam nhân mày kiếm trào phúng nhìn Tề lão gia tử: “Lão tiểu tử ngươi còn gọi một người của Lâm gia đến, muốn dùng hắn ta để kềm chế ta. Ha ha, người kia, khi các ngươi tiến vào hẳn cũng đã gặp.”
A Cửu hỏi: “Là người trong đình?”
“Đúng.” Nam nhân mày kiếm mỉm cười: “Cái đình đó thật ra cũng là do ta làm. Trước khi ta đến, cái hang cổ này rách rưới vô cùng, là ta đã chế tạo nó lại lần nữa. Ai biết được cuối cùng nó lại biến thành lồng giam nhốt chính ta.”
“Ngươi không cần nhắc lại chuyện cũ năm đó.” A Cửu cảm giác chuyện đã bị lạc đề, liền kéo lại: “Nếu ngươi đã mở ra một lần, tại sao lại còn muốn nó làm gì? Chẳng lẽ ngươi không lấy đồ bên trong ra sao?”
Nghe xong, nam nhân mày kiếm không thể nhịn được cười, nói với Tề lão gia tử: “Tề Thanh Nham, ngươi để nàng ta làm gia chủ, tại sao ngươi chẳng nói cho nàng ta biết cái gì thế?”
Tề lão gia tử nói: “Có một số việc chỉ đến thế hệ ta mà thôi. Ta không muốn Tề gia còn có người vì cái này mà trường sinh bất tử.”
“Quả nhiên ngốc đến mức hết thuốc chữa.” Nam nhân mày kiếm lắc đầu: “Ngươi rõ ràng là muốn nhưng lại cứ giả bộ đại nghĩa lẫm nhiên, đúng là khiến ta buồn nôn. Năm đó, ngươi muốn mở nhưng lại không dám mở, cho nên mới để ta mở. Kết quả ta trường sinh bất lão, ngươi lại chơi âm ta một đao, vây ta ở đây bốn mươi năm.”
“Năm đó là ta sai.” Tề lão gia tử thừa nhận: “Cho nên, bây giờ ta không thể mắc thêm lỗi lầm được nữa. Ngươi đã trường sinh bất lão nhưng nhân tính của ngươi cũng không còn, sớm muộn gì cũng sẽ thành ma.”
“Ta đã là ma.” Nam nhân mày kiếm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không nghe thấy vừa rồi hắn gọi ta là ma chủ sao? Mười phút sắp hết, nếu các ngươi còn không chọn, vậy cũng đừng trách ta giúp các ngươi chọn.”
A Cửu thản nhiên nói: “Cái gì là trường sinh bất lão, trường sinh bất tử, ta hoàn toàn chẳng có hứng thú. Nếu hắn ta muốn, vậy thì cứ cho hắn ta đi.”
“Tuyệt đối không thể được.” Tề lão gia tử kinh ngạc nói: “Nếu để cho hắn ta đạt được bí quyển trong hộp, hắn ta sẽ triệt để thành ma. Đến lúc đó, không còn ai có thể kềm chế được hắn ta. Không biết sẽ còn có bao nhiêu người chết nữa.”
A Cửu vô thức học theo giọng điệu của Hạ Thiên: “Ngoại trừ đám ngớ ngẩn bọn họ, ai cũng sẽ không chết.”
“Can đảm nhỉ, ngươi đúng là rất có đảm đương.” Nam nhân mày kiếm cũng không nhịn được mà tán dương: “Đáng tiếc, các ngươi chọn sai rồi. Giết các ngươi, ta vẫn có thể mở cái hộp. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội. Dù sao cũng cùng một mạch. Nếu các ngươi không trân quý, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
A Cửu nhìn chằm chằm người kia, chỉ cần hắn ta có chút dị động, nàng sẽ trực tiếp giải quyết hắn ta ngay.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, trên người ta chỉ có thấu cốt liên mà thôi.” Nam nhân mày kiếm nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tuy nhiên, trong bốn mươi năm qua, ta cũng không nghỉ ngơi. Ta đã bồi dưỡng và hấp thu không ít người, có người của các đại môn phái, cũng có người của gia tộc, ví dụ như Trường Tinh Tử, như Độn Độc Tông, thậm chí Tinh Hạc đạo trưởng cũng là người của ta.”
“Tay của ngươi kéo đủ dài nhỉ.” A Cửu cười lạnh: “Người của phái Thái Sơn và Tam Thanh Cung mà ngươi cũng dám đoạt.”
“Không quan trọng, còn có chuyện khiến các ngươi mở rộng tầm mắt hơn. Có bọn họ đưa tang cho các ngươi, đây cũng xem như vinh hạnh suốt đời của các ngươi.” Nam nhân mày kiếm phủi tay, ngạo nghễ nói: “Không cần núp nữa, tất cả ra hết đi.”
Vừa nãy Tề lão gia tử nhìn thấy có người xuất hiện từ dưới đất, lúc này ông mở to mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Tuy nhiên, mặt đất chẳng thấy xuất hiện cái gì.
Ngược lại vách tường bỗng nhiên bành một tiếng, xuất hiện một vết nứt.
Tiếp theo có mấy bóng người bước ra.
Tròng mắt Tề lão gia tử như muốn rớt xuống.
“Cái này…” Tề Ngữ Thi nhất thời nghẹn họng.
Ngay cả A Cửu cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận