Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3097: Dùng lực mạnh hơn

“A!”
Bỗng nhiên bên trong phòng khách vang lên một tiếng hét thảm.
Nhưng cũng không phải phát ra từ miệng Hạ Thiên.
Những người còn lại đều nghi hoặc và khó hiểu, bởi vì cũng không phải bọn họ phát ra.
Chẳng lẽ trong phòng còn có người khác mà bọn họ không nhìn thấy?
A Cửu hỏi Hạ Thiên: “Ngươi đang giở trò quỷ gì thế?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Cửu nha đầu, ta đang bị hai người kia bắt lấy, làm sao giở trò quỷ?”
“Ngươi có thể bị bọn họ bắt lấy, còn không phải đang làm trò quỷ sao?” A Cửu liếc mắt, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định Hạ Thiên đột nhiên nổi hứng, đang chơi đùa với những người này.
“Điều này nói rõ bọn họ rất lợi hại.” Hạ Thiên mỉm cười nói một câu, sau đó quay sang nói với hai cổ sư đang bắt hắn: “Này, các ngươi tiếp tục ra tay đi, ta vừa lúc nổi hứng đấy.”
Hai vị cổ sư kia không khỏi nhìn nhau. Hai người từ trước đến nay đều phối hợp ăn ý, hơn nữa còn chưa hề thất thủ. Bọn họ có thể khẳng định đã bắt được tiểu tử trước mắt, cũng đã bóp nát xương cánh tay của hắn, nhưng vì sao hắn một chút phản ứng cũng không có?
“Không cần để ý đến, nhất định là do tên tiểu tử này đang cổ lộng huyền hư. Chúng ta cứ xử lý hắn trước rồi nói.” Hồ Ứng Hùng cũng sờ soạng khắp người mình, phát hiện không có dấu hiệu xương cốt bị gãy, lập tức phất tay: “Lát nữa còn có khách quý chân chính đến đấy.”
Hai cổ sư nhận được mệnh lệnh, cũng không do dự, nhanh chóng vận lực rót vào hai tay Hạ Thiên, hiển nhiên muốn bóp nát xương cốt toàn thân của Hạ Thiên.
“A, lực đã mạnh hơn, đáng tiếc vẫn không đủ.” Hạ Thiên vẫn không hề động đậy, xương cốt tiếp tục vang lên tiếng răng rắc, còn tiếng kêu thảm thiết không biết xuất xứ lại tiếp tục vang lên.
Hồ Ứng Hùng thấy Hạ Thiên không hề có vẻ mặt đau đớn, hơi bất mãn nói: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Đừng lãng phí thời gian nữa. Ta bảo các ngươi phế hắn chứ cũng không phải giết hắn. Cần chi phải giày vò như thế?”
Hạ Thiên gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, các ngươi còn đang sủa cái gì chứ, còn không mau dùng hết toàn lực đi.”
“Lực Sĩ Cổ, Lưỡng Trọng Sơn.”
Một vị cổ sư quả nhiên nổi giận, hai cánh tay phồng lên, thậm chí còn muốn lớn hơn cả đầu. Khách quan mà nói, cánh tay của Hạ Thiên lúc này trông gầy như que củi.
“Đây chính là phương thức cổ sư sử dụng sức mạnh sao?” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nói như vậy, thật ra các ngươi không có sức mạnh gì, toàn bộ đều nhờ cổ trùng bên trong cơ thể?”
“Không có sức mạnh?” Vị cổ sư trẻ tuổi hừ một tiếng, hiển nhiên cực kỳ khó chịu với lời nói của Hạ Thiên: “Vậy ngươi hãy thử cảm thụ một chút đi.”
Vừa mới nói xong, hắn ta đột nhiên phát lực, ánh mắt nhìn Hạ Thiên tràn ngập thương hại.
Hắn ta thấy tiểu tử trước mắt cũng xem như can đảm. Đối mặt với hai cổ sư vây công, vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc mà trêu chọc.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Sau khi hắn ta sử dụng cổ lực, tiểu tử này tuyệt đối ngay cả nửa giây cũng chống đỡ không được.
“A!”
Quả nhiên, tiếng xương cốt bị gãy vang lên xong, lập tức tiếng kêu thê thảm phát ra.
Nhưng vẫn không phải Hạ Thiên phát ra mà là từ một vị cổ sư khác.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vị cổ sư trẻ tuổi khó hiểu nhìn người đi cùng mình: “Tam thúc, ngươi sao vậy?”
Tam thúc của hắn ta há to miệng muốn nói cái gì đó, đột nhiên phun ra một ngụm máu, bên trong còn có không ít bã vụn xương cốt. Tiếp theo cả người giống như không còn xương cốt, co thành một đống bùn nhão.
“Tam thúc.” Cổ sư trẻ tuổi mở to mắt. Bộ dạng này của tam thúc rõ ràng giống như bị người ta bóp nát xương cốt toàn thân, lục phủ ngũ tạng còn bị vỡ nát.
Hạ Thiên nhìn người này một chút, thuận miệng nói: “Chịu không nổi sao? Phòng ngự của đám cổ sư các ngươi quá thấp rồi.”
“Ngươi dám giết tam thúc của ta, ta lấy mạng của ngươi.” Cổ sư trẻ tuổi nghe xong, hận ý xông lên, cổ lực bên trong cơ thể tăng lên tối đa, sau đó vỗ xuống thiên linh cái của Hạ Thiên.
Cạch.
Cổ sư trẻ tuổi chỉ cảm thấy giống như có mấy ngọn núi lớn đập vào đỉnh đầu của mình. Trong nháy mắt, hắn ta có cảm giác đầu bị đánh, không khỏi há miệng kêu thảm, nhưng không hề có âm thanh phát ra.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?” Hồ Ứng Hùng nhìn hai cổ sư ông ta mang đến ngã chết một cách khó hiểu, trong lòng không khỏi dâng lên sự khủng hoảng, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi có bị bệnh hay không? Con mắt nào của ngươi thấy ta làm loạn?”
“A, cái này…” Hồ Ứng Hùng bó tay, bởi vì Hạ Thiên đích thật không động đậy, mặc cho hai cổ sư kia hành động. Kết quả, hai vị cổ sư đều chết, còn hắn thì vẫn bình yên như cũ. Cảnh tượng quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù Hồ Hóa Vũ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ta có thể khẳng định chuyện này liên quan đến Hạ Thiên.
“Ta mặc kệ, tóm lại, ngươi giết hai vị cổ sư, đến lúc đó cổ sư của Nguyệt Phương Nguyên sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hồ Ứng Hùng không dám gánh trách nhiệm tổn thất hai vị cổ sư. Bất kể có phải Hạ Thiên làm hay không, ông ta cứ đẩy tất cả mọi chuyện lên người hắn.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi bảo đám cổ sư đó đến tìm ta đi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn mạng để đi tìm bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận