Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3137: Ta muốn song tu thì song tu

Tiên Vân đại lục, Thôn Chu quốc.
Khi Sở Dao và Vương Tiểu Nha tiến vào đất nước này, bọn họ còn tưởng rằng mình đến nhầm địa điểm.
Các nàng xuất phát từ Lam Kinh, rõ ràng đã tiến vào thu, trong thành khắp nơi đều là lá vàng.
Nhưng nơi này rõ ràng đều là mùa xuân, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
“Nơi này nhìn hơi giống Giang Nam ở trái đất.” Vương Tiểu Nha vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên mặt sông yên tĩnh đậu đầy những phường thuyền xanh xanh đỏ đỏ, trên thuyền thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ngâm xướng, tiếng cười, quả thật khiến cho bọn họ có ảo giác như đang ở Tô Hàng.
Sở Dao cũng không có hứng thú quá lớn đối với điều này. Nàng bĩu môi nói: “Chán quá. Thất tỷ tỷ, khi nào thì chúng ta cập bờ?”
Ngồi đối diện hai người là một nữ tử áo trắng lịch sự tao nhã, nàng mỉm cười nói: “Còn nửa ngày nữa là đến đô thành Thôn Chu quốc, đến lúc đó chúng ta có thể xuống thuyền.”
Nữ nhân này tên Khương Thanh Nguyệt, xuất sư Phiếu Miểu Tiên Môn, là sư tỷ của Nguyệt Thanh Nhã, hiện tại đã thăng lên làm Trưởng lão, xếp hạng thứ bảy trong môn. Cho nên Sở Dao và Vương Tiểu Nha mới gọi nàng là Thất tỷ tỷ.
Dù sao Sở Dao và Vương Tiểu Nha cũng chưa trưởng thành cho lắm, tính cách khá hoạt bát, không chịu ràng buộc. Một khi thoát khỏi cương, rất khó mà thu trở về. Cho nên, Nguyệt Thanh Nhã mới chọn Khương Thanh Nguyệt đi theo hai nàng, tránh cho các nàng ham chơi mà quên cả nhiệm vụ.
“Thất tỷ tỷ, có tung tích gì của Vạn Hỏa giáo hay không?” Vương Tiểu Nha nhìn một hồi, quay đầu lại hỏi.
Khương Thanh Nguyệt cau mày, tuy nhiên giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Căn cứ theo tình báo, quốc vương nơi này đã mười năm chưa lên triều. Ông ta xây dựng một tà miếu ở hậu cung, bên trong thờ phụng chính là Tà thần của Vạn Hỏa giáo. Khi chúng ta điều tra bước kế tiếp, ông ta bỗng nhiên mất tích, rất có thể là ông đã bị bại lộ, hơn phân nửa dữ nhiều lành ít.”
Sở Dao chớp mắt, kinh ngạc nói: “Ngay cả quốc vương mà cũng bị bọn họ thu phục. Tà giáo này cũng quá lợi hại đi.”
“Đừng có dùng từ thu phục như vậy.” Vương Tiểu Nha lắc đầu, hơi cảm khái: “Ta bị phu quân thu phục là chuyện bình thường. Một quốc vương phế vật gia nhập tà giáo mà gọi là thu phục gì chứ, chỉ có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mà thôi.”
Sở Dao nhìn Vương Tiểu Nha: “Ta lười tranh cãi với ngươi. Ngươi nói sao thì chính là vậy.”
“Ồ, ngươi chịu nhượng bộ sao? Lạ à nha!” Vương Tiểu Nha hơi kinh ngạc nhìn Sở Dao: “Ngươi không phải bị người ta đoạt xá chứ? Hay là anh hùng hảo hán nào mượn cơ thể của ngươi trọng sinh? Nào, để ta kiểm tra lại cơ thể của ngươi một chút.”
“Tránh qua một bên, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Bản tính của Sở Dao lại bộc lộ, chỉ vào Vương Tiểu Nha: “Chúng ta ra ngoài làm việc chứ không phải đi chơi, ngươi cần phải nghiêm túc lại.”
Vương Tiểu Nha gật đầu: “Ta rất nghiêm túc. Nếu chẳng may ngươi bị người ta đoạt xá, phu quân ngủ với ngươi, chẳng phải thua thiệt rồi sao? Không đúng, hẳn là kiếm lời, ừm, mà cũng không đúng…”
“Ta mặc kệ ngươi.” Sở Dao nhếch miệng: “Khó trách Tô Bối Bối thường xuyên muốn đánh ngươi.”
“Là vì nàng ấy ghen ghét với ta.” Vương Tiểu Nha không khỏi đắc ý: “Hơn nữa, nàng ấy chẳng có lần nào đánh thắng ta cả.”
Sở Dao mỉm cười, hơi trêu chọc: “Chưa chắc. Ta thấy có mấy lần ngươi bị nàng ấy đuổi theo đánh.”
“Đó chẳng qua chỉ vì ta yếu thế mà thôi.” Vương Tiểu Nha tuyệt không cảm thấy mất mặt, liền giải thích: “Về sau ta không phải đã tính sổ được rồi sao?”
Sở Dao giễu cợt: “Đó là vì ngươi tìm phu quân, chịu khó mất mặt song tu giữa ban ngày.”
“Nói giống như ngươi chưa từng làm qua điều đó vậy.” Vương Tiểu Nha không chút yếu thế trừng mắt nhìn Sở Dao: “Hơn nữa, là phu quân ta mà, ta muốn song tu thì song tu, chẳng quan tâm nó là ban ngày hay ban đêm, ta cao hứng là được.”
Mặc dù tuổi tác của Khương Thanh Nguyệt lớn hơn hai nàng, nhưng từ nhỏ nàng đã tu hành, đến nay cơ thể vẫn còn trong trắng, nghe hai người thảo luận một cách không kiêng nể chuyện song tu như thế, không khỏi thẹn đỏ mặt, chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy điều gì.
“Cao hứng có làm được gì?” Sở Dao xúc động nói: “Phu quân ở trái đất, với tính cách của hắn, nhất định lại thu một sóng lớn hậu cung. Tô Bối Bối tuyệt đối trốn không thoát.”
Vương Tiểu Nha nghĩ đến điểm này cũng phải nghiến răng: “Không cần nghĩ, nàng ấy nhất định sẽ câu dẫn phu quân. Trước kia ta đã nhìn ra nàng ta có ý đồ với phu quân, nhưng vẫn cắn chết không chịu thừa nhận. Lúc này, nàng ta nhất định đang ôm ấp phu quân rồi.”
“Chúng ta không có ở đó, đúng là không ai có thể đoạt của nàng ấy.” Sở Dao bất đắc dĩ giang tay: “Chỉ hy vọng phu quân có thể tập trung một chút, sớm học được Nghịch Thiên Bát Châm, như vậy chúng ta không cần chia tách nữa.”
Vương Tiểu Nha suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Ta nghĩ nó đã bị dừng lại rồi.”
“Đúng vậy, hẳn là đã dừng lại rồi.” Sở Dao nghĩ lại hình ảnh cố gắng tu hành của Hạ Thiên, cảm thấy có chút không được phù hợp với thực tế: “Trừ phi thật sự có người trong liên minh tu tiên xuất hiện trước mặt hắn, kích thích hắn, như vậy hắn mới có thể tập trung tu hành.”
“Dạ tỷ tỷ và Triệu tỷ tỷ không phải đã đến đó sao?” Vương Tiểu Nha thuận miệng nói: “Bọn họ nhất định sẽ dẫn đạo phu quân sớm một chút học được đệ bát châm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận