Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3726: Ta và ngươi chẳng có chi giao gì cả

“Alo, Hạ Thiên?”
Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói của một nữ nhân: “Này, ngươi nói chuyện đi chứ.”
“Ngươi ngốc à, là ngươi gọi cho ta đấy.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Cho nên, có chuyện gì thì mau nói ra đi, không có thì cúp.”
“Không phải chứ? Ngươi không có nhân tính đến như vậy sao? Nói thế nào chúng ta cũng là sinh tử chi giao mà.” Nữ nhân đối diện hơi bất mãn: “Ngươi cứ đối đãi với bạn bè như thế sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đừng có ăn nói lung tung. Ta và ngươi chẳng có chi giao gì cả, ta cũng chẳng nói ngươi là bạn của ta.”
“Ngươi.” Nữ nhân bên kia cứng họng, không biết nên nói câu gì tiếp theo.
Hạ Thiên nói: “Nếu ngươi không có gì để nói thì cúp. Ta còn phải tìm Cửu nha đầu thu nợ nữa, không rảnh để ý đến ngươi đâu.”
“Ta có việc.” Nữ nhân đối diện thở dài, sau đó nói: “Ta vừa nghe Thanh Thanh nói ngươi muốn đề cử một nhân tài cho ta?”
“Ta không có.” Hạ Thiên thuận miệng phủ nhận.
Lúc này, ánh mắt A Cửu sáng lên, sau đó nhìn Hạ Thiên: “Có phải Hứa Kiều Na đang gọi hay không?”
“Cửu nha đầu, nàng đừng nói cho ta biết nàng quen nàng ta đấy nhé.” Hạ Thiên hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi.” A Cửu nói: “Ta và Y Y tỷ ở kinh thành mấy chục năm, nàng ấy cũng là người của đại gia tộc ở kinh thành, tại sao lại không quen chứ?”
Nói xong, nàng đưa tay ra với Hạ Thiên.
Hạ Thiên đưa điện thoại cho A Cửu nhưng vẫn cảm thấy rất lạ: “Cửu nha đầu, chẳng lẽ nàng ta cũng ở trong nhóm của các nàng? Tại sao nàng ta biết nàng muốn đề cử xú nha đầu kia chứ?”
“Ta không có xấu.” Tề Phán Nguyệt tức giận đến muốn đánh Hạ Thiên một cái, nhưng vẫn cố nhịn. Nàng biết mình đánh không lại Hạ Thiên.
“Alo, ta là A Cửu.” A Cửu cầm điện thoại: “Là ta muốn tiến cử một người với ngươi.”
Hứa Kiều Na đối diện hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Thì ra Hạ Thiên đi chung với ngươi. Ngươi muốn tiến cử ai thế?”
“Một người em họ của ta, ta muốn nàng ấy lịch luyện một chút.” A Cửu đáp: “Tuy nhiên, năng lực của nàng ấy vẫn còn chưa thể gia nhập Thiên Đạo tổ. Bốn tổ còn lại thì không được thuận tiện. Vì thế Hạ Thiên đã nhắc đến tổ điều tra hiện tượng dị thường, ta cảm thấy rất thích hợp, vì thế đã hỏi ý kiến của Thanh Thanh.”
Hứa Kiều Na mỉm cười: “Ta hiểu rồi, ngươi cứ bảo em họ của mình đến đây. Tổ điều tra của chúng ta tạm thời được đặt ở thành phố Thiên Hải.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” A Cửu quay lại hỏi Tề Phán Nguyệt.
Tề Phán Nguyệt nhún vai: “Các ngươi đều đã quyết định rồi, ta còn có cảm giác như thế nào nữa? Cứ làm như vậy chứ sao.”
A Cửu gật đầu: “Cứ quyết định như thế đi.”
“Khoan đã, còn có một vấn đề, ta phải ở lại cái tổ kia bao lâu?” Tề Phán Nguyệt nhấc tay với A Cửu: “Tổng không phải bắt ta làm cả đời chứ? Ta hoàn toàn không có hứng thú với loại công việc đó, ta muốn làm việc theo sở thích của mình.”
Tề Ngữ Thi cắt ngang: “Trước kia, chúng ta đã để cho ngươi tùy tâm sở dục. Bây giờ chúng ta cần ngươi trưởng thành một chút, trong tương lai cũng có thể ứng đối với các nguy cơ.”
A Cửu nói: “Không cần cả đời đâu, trước lịch luyện một năm đi.”
“Được.” Tề Phán Nguyệt gật đầu: “Ngươi nói một năm đấy nhé.”
“Vậy là được rồi, bây giờ ta đặt vé đến Thiên Hải đây.” Tề Phán Nguyệt cũng là người có tính cách quả quyết. Chuyện mà nàng quyết định thì sẽ không do dự.
Dặn dò xong, A Cửu đưa điện thoại cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên đang định cúp máy.
“Hạ Thiên, ngươi khoan đã, đừng cúp trước.” Hứa Kiều Na giống như dự đoán được hành động của Hạ Thiên, lập tức kêu lên một tiếng: “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Giọng nói của Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Vậy ngươi nói nhanh một chút. Ta cho ngươi mười giây.”
Hứa Kiều Na do dự một chút, sau đó nói: “Ta có một việc nhỏ muốn nhờ ngươi giúp.”
“Còn tám giây.” Hạ Thiên nói.
“Là như vầy.” Hứa Kiều Na biết tính tình của Hạ Thiên, cũng không dám nhiều lời, đi thẳng vào chủ đề chính: “Gần đây, trên núi tuyết Tây Nam xuất hiện một hiện tượng khá quỷ dị, hình như là hầu tử hay lợn rừng gì đó, số lượng đột nhiên tăng nhanh…”
Hạ Thiên lười nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Kiều Na có gọi đến cũng không nghe.
“Tại sao ngươi lại không nghe nàng ấy nói xong?” A Cửu mỉm cười hỏi một câu.
“Chẳng có gì đáng để nghe cả.” Hạ Thiên hừ một tiếng, sau đó hỏi A Cửu: “Cửu nha đầu, ta muốn nhắc đến chuyện mà nàng đã đồng ý với ta.”
A Cửu làm ra vẻ không nhớ, cau mày lại: “Ta đã đồng ý với ngươi chuyện gì nhỉ?”
“Cửu nha đầu, nàng đừng có giả bộ hồ đồ.” Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Nàng biết ta đang nói cái gì.”
A Cửu còn muốn giảo biện hai câu nhưng người đã bị Hạ Thiên bế ngang lên.
“Bây giờ đang là ban ngày, ngươi có bệnh không vậy?” A Cửu giằng co, đáng tiếc vẫn không có tác dụng: “Này, tên sắc lang kia, ngươi chờ một chút.”
Một cái chờ thẳng đến tám giờ tối.
Khi A Cửu xuất hiện lần nữa, biểu hiện vẫn bình thường, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Tề Ngữ Thi phát hiện được khóe mắt A Cửu hơi nhướng lên, hiển nhiên là xuân ý phương thu, chỉ là không thấy bóng dáng Hạ Thiên đâu.
“Hạ Thiên đến núi tuyết rồi.” A Cửu dường như hơi chột dạ, nhưng giọng nói vẫn rất ổn: “Bên kia xảy ra chút việc cần hắn đến xử lý.”
Tề Ngữ Thi mỉm cười: “Ta không có hỏi mà.”
“Nhưng con cảm thấy cần phải nói một chút.” Gương mặt xinh đẹp của A Cửu hơi ửng hồng nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường: “Không nói nhảm nữa, chúng ta ăn cơm trước rồi sau đó đi làm chuyện chính sự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận