Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2096. n oán

"Cảm ơn hai vị, nếu không có các ngươi hỗ trợ, có lẽ đến bây giờ lão đạo vẫn chưa chắc tìm được chân thân của nữ nhân này đâu." Đạo sĩ áo lam cười hì hì quay lại cúi người thật sâu với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, "Chiến đấu với nàng nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên có thể thương tổn nàng ta, thực sự là chuyện hiếm thấy."
Hạ Thiên có chút khó chịu: "Tên ngu ngốc nhà ngươi muốn ăn đòn đúng không, ai bảo ngươi giết nàng ta?"
"Yên tâm, nàng ta còn chưa có chết." Tâm trạng của đạo sĩ áo lam rất tốt, chắp tay nói với Hạ Thiên: "Hạ tiên sinh, nếu ngươi có gì muốn nói thì có thể chậm rãi nói với nàng ta."
"Ta đương nhiên là biết nàng ta không chết." Hạ Thiên trừng mắt với tên đạo sĩ kia, "Ta chính là thần y, trước khi ta gật đầu, nàng ta có muốn chết cũng làm không được."
Đạo sĩ áo lam gật đầu, có chút áy náy nói: "Như vậy Hạ tiên sinh là trách ta tùy tiện động thủ, cắt đứt câu hỏi của ngươi. Chuyện đó lão đạo ta sẽ cho Hạ tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng, còn mong ngươi tạm thời đừng nóng nảy."
"Ngươi lợi dụng chúng ta?" Ninh Nhụy Nhụy lấy lại tinh thần, lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, ánh mắt bất thiện nhìn đạo sĩ kia.
Đạo sĩ áo lam thở dài, lại quay sang chắp tay với Ninh Nhụy Nhụy: "Không còn cách nào khác, lão đạo ta không có bản lĩnh lớn gì, trên người lại ẩn giấu chút bảo bối, lúc nào cũng bị người nhớ thương. Nữ nhân kia nhìn chằm chằm lão đạo không biết bao nhiêu năm rồi, nếu không diệt trừ nàng ta, trong lòng thực sự không yên."
Nữ nhân váy xanh che lại miệng vết thương, trợn mắt trừng đạo sĩ áo lam: "Cát lão tặc, ngươi thật đúng là đồ không biết xấu hổ! Những lời điên đảo đổi trắng thay đen như vậy mà cũng có thể nói ra được à? Nếu không phải do ngươi thì làm sao chúng ta sẽ bị kẹt ở cái địa phương quỷ quái này chứ? Là do ngươi đoạt đồ vật của chúng ta nên chúng ta không thể ra khỏi đây được!”
"Sở dĩ các ngươi bị vây khốn ở đây đều là do lòng tham lam quấy phá chính các ngươi, nào có liên quan gì tới lão đạo chứ?" Đạo sĩ áo lam lắc đầu, thở dài nói: "Đến nỗi cướp đồ vật của các ngươi, chuyện kia càng là chuyện không có căn cứ."
Đạo sĩ áo lam hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với bọn hắn: "Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, xin lãng phí một ít thời gian của các ngươi, lão đạo mạn phép kể về ân oán giữa ta và bọn hắn."
"Không cần." Hạ Thiên lười biếng nói: "Ta không hề hứng thú chuyện của các ngươi, ngươi muốn nói thì cứ từ từ mà nói, ta và Tiểu muội chân dài không rảnh ở đây chơi đùa cùng với các ngươi."
"Ta thì lại rất muốn nghe một chút, rốt cuộc giữa các ngươi có chuyện xưa gì?" Ninh Nhụy Nhụy nhận ra một chút hương vị trong chuyện này, ân oán giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa đạo sĩ áo lam đó cố tình đề cập chuyện này với bọn họ, khẳng định là có dụng ý khác.
Hạ Thiên bất mãn bĩu môi: "Tiểu muội chân dài à, loại cố sự vớ vẩn đấy có gì hay để nghe chứ? "
"Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì mà." Ninh Nhụy Nhụy đã cảm thấy mọi việc không đơn giản, nhưng cũng không có ý định trốn tránh, mà là ở lại lẳng lặng nhìn xem trò hay mới bắt đầu, "Nghe một chút cũng không sao, coi như là giết thời gian cũng tốt."
"Tùy cô thôi." Hạ Thiên không sao cả, dù sao lần này hắn chỉ là đi theo Ninh Nhụy Nhụy ra ngoài chơi, nàng muốn làm gì hay đi đâu cũng được, hắn đều sẽ không phản đối, mặc dù hắn cảm thấy rất nhàm chán.
Ninh Nhụy Nhụy nở nụ cười nhìn Hạ Thiên, nàng ôm cánh tay của hắn rồi lập tức nói với đạo sĩ áo lam: "Cát đạo trưởng, nếu ngươi muốn kể chuyện xưa, vậy thì bắt đầu đi."
"Tốt." Đạo sĩ áo lam cảm kích nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó lại nhìn nữ nhân váy xanh, nói: "Yên tâm, ta đâm một đao ấy cũng không phải là trí mạng, chỉ là muốn làm ngươi an phận một chút. Lão đạo kể xong đoạn chuyện xưa này, chúng ta lại kết thúc tất cả."
Nữ nhân váy xanh đang âm thầm chữa thương, nghe thấy đạo sĩ áo lam đã nhìn thấu mình, nàng đành phải hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không thèm để ý.
"Hơn một trăm năm trước, khi đó lão đạo vẫn là một người con cháu làm nghề nông bình thường ở Chung Nam sơn. Khi đó quốc gia đang gặp nạn, núi sông rách nát, thanh niên trai tráng đều xuống núi đi tòng quân, để lại một đám người già và trẻ nhỏ trông coi một gian đạo quán rách nát, áo cơm khó đảm bảo, thường xuyên chịu đói chịu rét......" Đạo sĩ áo lam chậm rãi kể lại chuyện cũ, giọng điệu có chút trầm thấp, "Cho đến một ngày nọ, có một vị cao nhân tới đạo quán, hắn cho chúng ta ăn, lại dạy chúng ta đọc sách, còn làm chúng ta luyện một môn công pháp, nói là có thể tự vệ trong thời buổi loạn lạc."
Ninh Nhụy Nhụy nghe một hồi, thật đúng là cảm thấy câu chuyện này có chút hương vị, bất giác nghe có chút mê mẩn.
Hạ Thiên nghe câu chuyện đấy lại không khỏi nhíu mày, hắn có cảm giác như đã nghe qua ở đâu đó rồi, có điều suy nghĩ kỹ một chút lại không tìm được đầu mối, dứt khoát từ bỏ, thừa dịp Ninh Nhụy Nhụy phân tâm, tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng.
"Vị cao nhân này nhận nuôi rất nhiều cô nhi không nhà để về, toàn bộ đều dàn xếp trong đạo quán, còn cho đạo quán lấy tên là An Tâm Quan." Đạo sĩ áo lam như rơi vào trong câu chuyện, nói rất nhập tâm, "Trong tất cả những đứa bé ở đó, ngoại trừ ăn ra thì ta hoàn toàn không có thiên phú ở bất cứ phương diện nào, sư phụ cũng không quá ưu ái ta, nhưng mà......"
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy bầu không khí lẳng lặng nghe lão nhân nói chuyện xưa rất là không tệ, nhưng nàng phát hiện những gì mà đạo sĩ kia nói chẳng có quan hệ gì tới tình huống trước mắt cả.
"..... Lúc đó có hai nam một nữ vô cùng có thiên phú, rất được sư phụ nhìn trúng. Trong đó một nam hài gọi là Lâm Lãng Thiên, cũng chính là phụ thân của vị tiểu thư Lâm Lục Chi này đây. Một nam hài khác gọi là Gia Cát Vấn Thiên." Lúc này, đạo sĩ áo lam lơ đãng liếc nhìn Hạ Thiên một cái,"Cuối cùng, nữ hài tên là Y Tiểu m, nàng là......"
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Hai mắt Hạ Thiên bỗng dưng trừng lớn, hắn nhìn đạo sĩ áo lam không chớp mắt, "Tên ngu ngốc nhà ngươi dám nói hươu nói vượn nữa, có tin ta đánh ngươi không hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận