Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3388: Nhặt được cái mạng chó thì nên giữ cho kỹ

“Ngươi mắng ai là vương bát đản?”
Người đi đầu chính là nam nhân mặc áo sơ mi trắng bị Hạ Thiên đạp bay.
Lúc này, hắn ta đã thay một bộ quần áo ngắn khác, bên hông còn giắt theo một vật cứng, hơn phân nửa chính là súng.
“Ồ, nhanh như vậy mà hắn ta đã khôi phục lại sao?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút kỳ quái. Tuy nói Hạ Thiên từ trước đến nay ít khi vừa thấy mặt đã hạ tử thủ, nhưng đối với người bình thường mà nói tuyệt đối không phải vết thương nhỏ. Người này trở về nghỉ dưỡng sức chưa đến nửa tiếng, hắn ta đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Hoặc hắn ta có thể chất đặc biệt, không giống người bình thường.
Hoặc trong nhà hắn ta có bác sĩ vô cùng lợi hại, có thể trong thời gian ngắn cứu tỉnh hắn ta.
Hạ Thiên ung dung nói: “Không cần nghĩ, chắc chắn đã có tên bác sĩ ngu ngốc nào đó giúp hắn ta trị liệu chứ sao?”
Quả nhiên, Ninh Nhụy Nhụy nhìn trong đám tùy tùng đi theo đằng sau, đột nhiên phát hiện có một người mặc đường trang biểu hiện hung ác nham hiểm, trên người còn có linh khí ba động rất rõ ràng.
“Ta không nói gì cả, lỗ tai ngươi nghe nhầm rồi.” Mạc thúc nhanh chóng sửa miệng, sống chết cũng không thừa nhận lời mình vừa nói: “Diệp Thông Phàm, ngươi còn trẻ mà tai đã bị điếc, ngươi nên đi khám bệnh đi.”
Diệp Thông Phàm cười lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Mạc thúc, mắng lại: “Bây giờ lão tử không rảnh phản ứng ngươi. Chờ ta thu thập xong tên tiểu tử kia, ta sẽ tính sổ với ngươi luôn.”
“Mấy người Hạ tiên sinh là khách quý của ta, ngươi muốn gây sự với bọn họ, nhất định có liên quan đến ta rồi.” Mạc thúc vô cùng nghĩa khí đứng ở phía đối lập với đám người Diệp gia. Ông lạnh lùng nói: “Người khác sợ ngươi, Đại Mạc ta không sợ ngươi. Có gan thì ngươi giết chết ta đi?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao?” Diệp Thông Phàm giận dữ, đoạt lấy một thanh đại đao trong tay tiểu đệ, đặt lên trên cổ Mạc thúc: “Con mẹ nó, nếu ngươi còn không tránh ra, lão tử một đao bổ ngươi.”
Trong lòng Mạc thúc đương nhiên sợ hãi, nhưng ông thật sự không thể để cho Diệp đại thiếu đả thương đám người Hạ Thiên được. Điều này liên quan đến mặt mũi của ông, bằng không, ông ta cần chi phải ở đây nữa.
Tuy nói trước giờ ông ta giống như bạo chúa trong làng, nhưng mặc kệ đối với thôn dân hay là du khách, ai ông cũng rất khách sáo.
“Ngươi cũng muốn làm anh hùng sao?” Diệp Thông Phàm không khỏi cười nhạo, vỗ vào mặt Mạc thúc: “Ngươi cũng không nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng, cũng xứng khiêu chiến với Diệp gia chúng ta?”
“Ta không muốn thách thức ai hết, chỉ là ta không thể để ngươi muốn làm gì thì làm.” Mạc thúc nghiêm túc nói: “Có gan thì ngươi chặt đi.”
Lửa giận Diệp Thông Phàm lại càng tăng lên, nhấc đao muốn vỗ xuống nhưng lại bị lão giả nham hiểm, hung ác ngăn lại.
“Hàn lão, ngươi muốn ngăn ta?” Diệp Thông Phàm không vui nhìn lão giả, lạnh giọng hỏi.
Lão giả hung ác, nham hiểm lắc đầu, lên tiếng nói: “Diệp đại thiếu, lão hủ sao dám ngăn nhã hứng của ngươi, nhưng người này chỉ là con tôm nhỏ, giết cũng không có ý nghĩa. Ngươi gọi lão hủ đến đây nhất định không phải để đối phó với một tiểu nhân vật như thế chứ?”
Diệp Thông Phàm lập tức bừng tỉnh, ánh mắt một lần nữa quay sang nhìn Hạ Thiên đang đứng trên tảng đá: “Đúng, lão tử đến là để làm thịt tên tiểu tử này. Ngươi dám đạp bổn thiếu gia, không róc xương lóc thịt ngươi, ta khó mà tiêu được mối hận trong lòng.”
“Ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn.” Mạc thúc lên tiếng cảnh cáo: “Ta đã sớm cho người đi thông báo cho Tiểu Diệp trong cục. Nếu ngươi dám làm loạn, ta đảm bảo… A!”
“Trói ông ta lại cho ta.” Diệp Thông Phàm một cước đạp Mạc thúc ngã lăn: “Còn nữa, bịt miệng ông ta lại luôn.”
Mạc thúc lăn vài vòng, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng trong nháy mắt đã bị đám bảo an đè lại, miệng còn bị nhét một cái giày thối.
Cửu Vạn nhìn thấy, lập tức chạy vắt chân lên cổ, cũng không quay đầu lại.
“Đúng là ngu ngốc.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói: “Nhặt được cái mạng chó thì nên giữ cho kỹ, lại cứ nhất định phải đến đây tìm chết.”
“Ngươi mới là chó đấy.” Diệp Thông Phàm bị Hạ Thiên chọc giận, quay lại nói với lão giả hung ác nham hiểm: “Tiểu tử này có chút công phu. Hàn lão, ngươi phế tay chân hắn trước đi.”
“Được thôi, được thôi.” Mũi chân lão giả hung ác nhẹ nhàng điểm một cái, cả người bay lên không, bay lên bên trên tảng đá.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm lão giả nham hiểm, hung ác, cảm giác có một luồng hàn khí xâm nhập, không khỏi giật mình: “Lão tiên sinh, ngươi không phải người bình thường.”
“A, vị tiểu thư này cũng có chút nhãn lực. Lão hủ là y sư, cũng có chút danh tiếng nhiều năm trước.” Lão giả hung ác nhìn vào mắt Ninh Nhụy Nhụy, ý vị thâm trường nói: “Còn nữa, lão hủ nhìn thấy ngươi cũng có mấy phần quen mắt.”
Hạ Thiên hơi khó chịu nói với lão giả: “Lão đầu, đừng lôi kéo làm quen bậy bạ. Nếu không, ngươi đừng trách ta xử lý ngươi.”
“Ha ha, xử lý ta?” Lão giả hung ác cười càng to hơn: “Bốn mươi năm trước, cũng có không ít người kêu gào như vậy. Đáng tiếc, lão hủ vẫn sống rất tốt.”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy cũng phát hiện lão giả khá quen mắt, nhưng nàng có thể xác định mình chưa từng gặp qua lão ta. Như vậy cũng chỉ có một khả năng, nàng nhìn thấy lão ta qua ảnh chụp: “Không biết lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
“Lão hủ họ Hàn, là người Xuân Sơn.” Lão giả hung ác cười ha hả, có chút kiêu ngạo tự giới thiệu mình: “Nhiều năm trước, ta đã từng thành lập Hàn Y Môn. Đáng tiếc, trong môn có nhiều đồ tôn bất hiếu. Ta đã giết bọn chúng, sau đó ẩn cư sơn lâm hơn bốn mươi năm.”
“Hàn Tùy Xuân?” Ninh Nhụy Nhụy run lên trong lòng, sợ hãi nói: “Ngươi chính là lang băm đã hại chết hơn hai mươi ở ở Quế thành hơn bốn mươi năm trước. Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận