Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2971: Linh khí phù trần

Tập Tiên Viện, người cũng như tên, mang ý nghĩa nơi chúng tiên tập hợp.
Trên dưới nơi này đều là tầng mây trắng xóa, ngẫu nhiên có những mái hiên cong vuốt lộ ra ngoài đám mây.
Quan trọng nhất, nơi này chính là nơi linh khí nồng đậm nhất trong toàn bộ Tiểu Tiên Giới, đậm đến mức mắt trần cũng có thể thấy được. Giữa không trung lưu động một luồng khí tức màu vàng nhạt, thỉnh thoảng còn có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Hạ Thiên bước đi trên đám mây mềm mại. Cứ bước đi được vài bước lại có một sợi linh khí rót vào trong cơ thể của hắn. Không bao lâu sau, hắn giống như ánh lửa thu hút đom đóm, rất nhiều sợi linh khí không ngừng xông vào bên trong đan điền của hắn.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Hạ Thiên cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm vài câu.
Hỏa Cửu Linh không biết đi theo từ lúc nào, nhẹ giọng giải thích: “Nơi này có linh khí phù du, có ý thức nhất định, sẽ phụ thuộc cường giả mà bọn chúng nhận định. Bọn chúng lựa chọn Hạ chưởng môn, khẳng định ngươi còn mạnh hơn cả Chưởng môn ở đây.”
Hạ Thiên cũng không có phản ứng quá lớn, khoát tay nói: “Ta thấy phiền phức quá, nhưng được rồi, cứ theo ý chúng đi.”
“Cái này… được rồi.” Hỏa Cửu Linh vốn muốn nói cái gì đó, nhưng nghe Hạ Thiên nói, đành phải nuốt trở về, vô cùng khéo léo đi theo sau lưng hắn.
Một lát sau, càng lúc càng có nhiều linh khí phù du rót vào cơ thể Hạ Thiên, nhiều đến mức nhìn từ đằng xa, Hạ Thiên giống như một luồng ánh sáng màu vàng di động.
Cảnh tượng này dẫn đến đệ tử tuần sát các bộ Tập Tiên Viện chú ý. Một số quay lại chính điện Tập Tiên Viện báo cáo với thượng cấp, một số thì bay đến chỗ Hạ Thiên.
“Người đến là ai? Tại sao lại tự tiện cướp đoạt linh khí Tập Tiên Viện chúng ta?” Một đệ tử tuần sát mặc áo bào trắng đứng trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên khoát tay: “Ta không có hứng thú với đám côn trùng này, là chính bọn chúng tìm đến ta, đuổi cũng đuổi không đi.”
“Hoang đường.” Nam tử mặc áo bào trắng hiển nhiên không tin Hạ Thiên, nghiêm túc khiển trách: “Ở tiên giới, ngoại trừ Tiên đế và Chưởng môn các trọng thiên, linh khí phù du căn bản không chủ động phụ thuộc bất cứ kẻ nào. Rõ ràng ngươi đã dùng thủ đoạn tà môn ngoại đạo, cưỡng ép mang đi.”
Lúc này, Hỏa Cửu Linh lên tiếng giải thích: “Vị này là Hạ Thiên Hạ chưởng môn, thực lực của hắn đã vượt qua Chưởng môn các trọng thiên, linh khí phù du vốn có thuộc tính thích mạnh, lựa chọn đi theo hắn cũng là chuyện bình thường mà.”
“Hạ Thiên Hạ chưởng môn?” Nam tử mặc áo bào trắng ngẩn ra, sau đó quát lớn với Hỏa Cửu Linh: “Ngươi là ai? Tại sao ta chưa hề nghe nói qua tiên giới còn có người tên Hạ Thiên Hạ Chưởng môn.”
Hỏa Cửu Linh ngược lại có chút cung kính với nam tử mặc áo bào trắng. Nàng chắp tay hồi đáp: ‘Ta là con gái Bồng Lai Vương đời trước Hỏa Cửu Linh. Vị Hạ công tử này đã đánh bại Bồng Lai Vương, Vạn Lung Vương, Ly Hỏa Vương và Cửu Sơn Vương, còn đoạt được ấn ký Chưởng môn trong đan điền của bọn họ. Dựa theo quy củ tiên giới, bây giờ hắn chính là Chưởng môn bốn trọng thiên bên dưới, chỉ là còn chưa nhận được sắc phong chính thức của Tiên đế mà thôi.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy? Tóm lại, các ngươi mau chóng rời khỏi Tập Tiên Viện. Bằng không, đừng trách chúng ta ra tay vô tình.” Nam tử mặc áo bào trắng nghe Hỏa Cửu Linh nói, lại càng cảm thấy hai người này vô cùng khả nghi. Nam tử trước mắt nhìn rất bình thường, chẳng có gì lạ, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi Kim Đan Kỳ, tại sao có thể là đối thủ của bốn vị Chưởng môn kia được, lại còn đánh bại cả bốn. Quả thật là chuyện thiên phương dạ đàm.
“Lại một tên muốn ăn đòn.” Hạ Thiên lắc đầu, tùy ý vươn tay, sau đó một bàn tay quạt đến trước mặt nam tử mặc áo bào trắng: “Cút sang một bên, đừng cản đường.”
Nam tử mặc áo bào trắng nhìn thấy bàn tay Hạ Thiên cách mặt hắn ta càng lúc càng gần, cũng không có ý định né tránh. Trình độ công kích này, ngay cả cương khí hộ thể của hắn ta cũng không phá nổi, hắn ta lạnh giọng quát: “Ta là chấp sự Tuần Sát Ti Tập Tiên Viện, ngươi dám ra tay với ta, đó chính là khiêu khích Tập Tiên Viện. Bổn chấp sự có quyền… A!”
Chữ giết còn chưa nói ra miệng, bàn tay của Hạ Thiên đã nặng nề quất vào mặt của hắn. Cái gì cương khí hộ thể, một chút tác dụng cũng không có. Cả người hắn ta bị quạt bay, biến mất mấy trăm mét bên ngoài thiên vực.
“Lớn mật, dám ra tay với Chấp sự tuần sát, bắt lại cho ta.” Một đệ tử Tuần sát thấy thế, giận dữ quát lớn, bao vây Hạ Thiên và Hỏa Cửu Linh.
Hỏa Cửu Linh âm thầm thở dài. Nàng vốn tưởng nơi này có thể hòa bình một chút, kết quả vẫn là trở mặt.
“Vừa rồi chỉ là cảnh cáo. Nếu ngươi không muốn chết thì đừng cản đường.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hiện tại tâm trạng của ta không được tốt, ra tay sẽ rất nặng. Đừng trách trước đó ta không nhắc nhở các ngươi.”
“Đúng là cuồng vọng.” Nam tử mặc áo bào trắng từ đằng xa bay trở về, nhìn thấy Hạ Thiên lại càng phẫn nộ, lập tức rút ra trường kiếm sáng như tuyết, dự định giết chết Hạ Thiên ngay tại chỗ: “Cuồng đồ như ngươi, không giết ngươi, ngươi sẽ không biết cái gì là thiên điều.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn những người này: “Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận