Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2870: Xem ra đồng bạn của ngươi đã chết rồi!

“Tiểu nữ tử xin cảm tạ trước.” Lúc này, Tuyết Khỉ La mới cảm thấy yên tâm được một chút. Nàng nói: “Tuy cha của ta là Quỷ vương nhưng tính cách hào sảng, lại nặng tình cũ, cho nên mới bị người ta lợi dụng. Vì gia tộc, ta không thể không cẩn thận hành sự, mong Liễu tiên tử đừng trách.”
“Không sao.” Liễu Vân Mạn chẳng những không ghét Tuyết Khỉ La, ngược lại còn cảm động vì suy nghĩ cân nhắc cho gia tộc của cô gái này. Năm đó, nàng cũng gánh vác sứ mệnh thay gia tộc giải quyết quái chứng, một mình vất vả thật lâu. Nếu như nàng không gặp được Hạ Thiên, đoán chừng đã sớm bị âm Y Môn đẩy vào vực sâu vô tận.
“Ngươi đi theo ta.” Tuyết Khỉ La không do dự nữa, cùng với Liễu Vân Mạn bước vào chỗ sâu Thiên Quỷ đàn: “Mặc dù nơi này hoang phế nhưng cơ quan trùng điệp. Ta cũng không biết được hết toàn bộ, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Liễu Vân Mạn cũng không lo lắng về điều này: “Quan trọng nhất là đừng để người Ma giáo chạy thoát. Cơ quan chỉ là thứ tiếp theo, cứ giao cho ta xử lý là được.”
Tuyết Khỉ La kinh ngạc nhìn Liễu Vân Mạn, cũng không có dị nghị gì. Đương nhiên tốc độ tiến lên quả nhiên tăng nhanh không ít.
“Vị Cửu biểu ca kia của ngươi rốt cuộc là ai?” Liễu Vân Mạn vừa đi vừa tìm hiểu tin tức từ Tuyết Khỉ La: “Ba lão giả kia là ai?”
Tuyết Khỉ La lập tức đáp lại: “Hắn ta tên Ứng Tử Thanh, là con trai của cô cô ta và Thanh Xuyên Long Quân, thân kiêm hai huyết mạch Quỷ tộc và Lân tộc, từ nhỏ đã có thiên phú bất phàm, nhưng hắn ta lại cứ thích đùa với lửa, cho nên cảnh giới vẫn luôn trì trệ không tiến. Cách đây không lâu, ta bỗng nghe nói hắn ta bái nhập Quỷ Hỏa Tông, ba lão giả kia tự xưng là Quỷ Hỏa Tông tam lão.”
Liễu Vân Mạn hỏi: “Ba lão giả kia cũng là Quỷ tộc?”
“Đúng, thuộc về Diễm Quỷ tộc.” Tuyết Khỉ La thuận tiện nói ra phỏng đoán của mình: “Bọn họ hẳn muốn lấy thứ gì đó dưới đáy giếng, nhưng bọn họ là Diễm Quỷ tộc, không thể phát huy được một phần mười thực lực, cho nên đành chọn Ứng Tử Thanh.”
Liễu Vân Mạn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết bọn họ muốn lấy thứ gì dưới đáy giếng không?”
Nghe xong, gương mặt Tuyết Khỉ La hiện lên sự do dự. Nàng im lặng vài giây, sau đó nói: “Ta nghe nói vạn năm trước, Dã Quỷ lão tổ bị mấy vị tiên quân của Phiếu Miểu tiên môn đánh bại, đã giấu một vật dưới đáy giếng Ma Thú.”
“Là thứ gì?” Liễu Vân Mạn lập tức hiểu ra. Vật như thế rất có thể là mấu chốt giúp Vạn Hỏa giáo tro tàn lại cháy.
Tuyết Khỉ La lắc đầu: “Ta thật sự không biết rõ. Có người nói là pháp bảo, có người nói là đan dược trường sinh bất tử, cũng có người nói chính là bí kiếp thái cổ Dã Hỏa lão tổ mang từ liên minh tu tiên đến. Tóm lại, nó là thứ rất quan trọng đối với Vạn Hỏa giáo.”
“Nếu là như vậy, lại càng không thể để bọn họ chạy thoát.” Liễu Vân Mạn hạ quyết tâm.
Tuyết Khỉ La lo lắng hỏi: “Nhưng, vị Liễu tiên tử kia rất có thể đã rơi vào tay của bọn họ, chẳng lẽ không có chuyện gì sao?”
“Yên tâm đi, nàng ấy không có khả năng có chuyện gì đâu.” Ban đầu, Liễu Vân Mạn đích thật rất lo lắng cho Liễu Mộng, nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại. Trong số bọn họ, Liễu Mộng bất luận tu vi hay sức chiến đấu, vẫn luôn chiếm vị trí đầu. Chỉ dựa vào ba lão giả kia, còn chưa đủ tổn thương nàng.
Tuyết Khỉ La không biết Liễu Vân Mạn lấy lòng tin đó ở đâu ra, không khỏi nhắc nhở: “Nước trong giếng Thú Ma rất quỷ dị, không thể xem nó như bình thường được.”
“Thế thì nàng ấy lại càng chơi vui vẻ hơn. Nguơi không cần lo lắng cho nàng ấy đâu. Chúng ta nên nghĩ cách làm sao để bắt đám người kia.” Liễu Vân Mạn tất nhiên hiểu rất rõ tính tình như con nít của vị cô cô kia, càng là chuyện quái dị, Liễu Mộng lại càng cao hứng.
“Được.” Tuyết Khỉ La lúng túng gật đầu.
Rất nhanh hai người đã đi qua rất nhiều cơ quan, đến vị trí trung tâm Thiên Quỷ đàn. Ở đó có bức tượng đá cao trăm trượng, khắc một vị Quỷ vương uy phong lẫm liệt, bá khí hoành sinh, tay cầm một thanh xiên thép, ánh mắt bễ nghễ nhìn toàn bộ Vạn Quỷ quật.
“Đích thật rất có khí phách.” Cho dù chỉ là một bức tượng đá, Liễu Vân Mạn vẫn cảm nhận được một sự uy áp lăng lệ, có thể nghĩ Quỷ vương năm đó ngang tàng đến cỡ nào.
Tuyết Khỉ La đưa tay chỉ: “Lối đi bí mật nằm ở ngón thứ ba bàn chân trái.”
Lúc này, móng chân thứ ba bàn chân trái đột nhiên nhấc lên. Vị cửu công tử và hai lão giả chậm rãi bò lên.
“Vừa lúc chúng ta lại gặp nhau.” Liễu Vân Mạn lạnh giọng nói.
Cửu công tử nhìn thấy Tuyết Khỉ La và Liễu Vân Mạn, không khỏi giật mình: “Tại sao các ngươi lại ở đây?”
“Không cần hỏi, nhất định là Tuyết tam công chúa dẫn đến.” Ánh mắt lão giả không râu trở nên âm trầm.
Cửu công tử ngoài ý muốn nhìn Tuyết Khỉ La: “Khỉ La Chân, là ngươi bán đứng chúng ta?”
Tuyết Khỉ La lạnh lùng đáp: “Ở đây chẳng có cái gì bán hay là không bán. Ngươi cấu kết với Ma giáo, ngươi cũng biết mình sẽ có kết cục như thế nào.”
Lão giả lông mày bị đứt quyết định thật nhanh: “Công tử, ngươi đừng do dự nữa. Hai nữ nhân này tuyệt không thể lưu, nếu không, nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
“Còn một người nữa đâu?” Liễu Vân Mạn nhìn ba người, phát hiện thiếu mất lão giả râu đỏ, không khỏi hỏi.
“Hồng trưởng lão đang đi đằng sau.” Cửu công tử thản nhiên nói: “Chỉ cần ông ấy giết được đồng bạn của ngươi, rất nhanh sẽ đến đây.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy lão giả râu đỏ từ chỗ móng chân bay ra.
“Xem ra đồng bạn của ngươi đã chết rồi.” Cửu công tử nhếch miệng, cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận