Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4066: Ta đúng là thiên tài

Phốc.
Từng luồng kiếm khí tinh thuần chém cự chưởng thành hai nửa.
Triệu Vũ Cơ cầm một thanh trường kiếm trong tay, lạnh lùng phóng lên trời: “Tay của ngươi rất thối, ngươi có biết không?”
Cung chủ Thiên Cung và các nữ nhân khác của Hạ Thiên tất nhiên cũng bình yên vô sự.
“Các ngươi chẳng qua chỉ là con chó sắp chết, lại còn dám sủa loạn ở đây, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Âm thanh Thiên Sát Ma Chủ không hề có chút ba động, dường như không để tâm đến ngón tay bị chém đứt, bởi vì một giây sau nó đã mọc ra.
“Ngươi là Độ Kiếp Kỳ, ta cũng là Độ Kiếp Kỳ.”
Triệu Vũ Cơ cười nhạo: “Nói ta không biết tự lượng sức mình, vậy ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có cái gì để ta có thể nhìn mà than thở hay không?”
Thiên Sát Ma Chủ càng thêm xem thường, lạnh lùng nói: “Vạn năm trước, ma ta chính là Độ Kiếp Kỳ, bây giờ trải qua vạn năm trầm tích, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại, cũng xứng so với ma tướng ta sao?”
“Đúng, ta chỉ là nhân loại.”
Triệu Vũ Cơ cầm kiếm mà đứng, cười lạnh châm chọc: “Nhưng ta dùng hơn mười năm để trở thành một Độ Kiếp Kỳ, còn ngươi qua vạn năm cũng vẫn là một Độ Kiếp Kỳ, điều này nói rõ ngươi chỉ là một phế vật.”
“Ngươi chính là muốn chết.”
Thiên Sát Ma Chủ giận tím mặt, khàn giọng rống to: “Đã như vậy, ta sẽ tiễn toàn bộ các ngươi xuống địa ngục. Xích Sát Cuồng… A!”
Lời còn chưa nói hết, nó bỗng nhiên dừng lại.
Cánh tay duỗi ra ngoài hồ nước cũng đột nhiên rút về.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Gương mặt Triệu Vũ Cơ hiện lên sự nghi hoặc nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Cung chủ Thiên Cung đột nhiên hỏi: ‘Hạ Thiên đâu?”
“Sao?” Triệu Vũ Cơ nhìn xung quanh, đúng là không nhìn thấy bóng của Hạ Thiên: “Đúng vậy, hắn đi đâu rồi?”
Những nữ nhân khác nhìn nhau, không người nào có thể trả lời vấn đề này.
Cung chủ Thiên Cung không khỏi đưa mắt nhìn về phía đài cao chính giữa hồ nước: “Chẳng lẽ thừa dịp khe hở vừa rồi hắn đã đến hồ, đối diện với quan tài rồi?”
“Không đúng.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu, biểu hiện ngưng trọng nhìn hồ nước màu trắng trước mặt, có chút tức giận nói: “Hắn nhất định là xuống dưới đáy hồ tìm Thiên Sát Ma Chủ gì đó rồi.” Biểu hiện cung chủ Thiên Cung ngưng trọng, nhưng rất nhanh thở dài, lạnh lùng nói: “Mặc kệ hắn, trước tiên cứ dọn sạch sẽ nơi này rồi nói sau. Nếu hắn có thể giải quyết Thiên Sát Ma Chủ thì tốt rồi. Không thể giải quyết, đến lúc đó chúng ta cùng xuống dưới đó giúp hắn.”
“Đi.” Triệu Vũ Cơ gật đầu, sau đó nói với chúng nữ: “Chia ra hành động, trước đuổi người dư thừa ra ngoài, sau đó niêm phong cửa lại.”
Lúc này, Tô Bối Bối đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nhiều người như vậy, chúng ta muốn đuổi hết ra ngoài, chỉ sợ hiệu suất không cao.”
“Đúng, những người đó cũng không phải không có chút sức chiến đấu chút nào.” Lam Y Nhân đồng ý với Tô Bối Bối: “Nơi này còn là nơi sinh trưởng của bọn họ. Luyến thổ tình nặng, chỉ sợ sẽ có một trận đánh ác liệt diễn ra.”
Nhiếp Tiểu Lý không hiểu: “Ra ngoài thì có thể bảo vệ được mạng. Chờ sự việc kết thúc thì quay về trùng kiến gia viên không phải cũng giống sao?” Bạch Tiêm Tiêm ngược lại hiểu được tâm trạng đó. Từ nhỏ, nàng lớn lên ở Sương Nguyệt đảo, chỉ là về sau đảo chìm, các nàng mới không thể không lên bờ. Mặc dù lúc này bọn họ đã yên ổn ở Tiểu Tiên Giới, nhưng vẫn không cách nào dung nhập hoàn toàn.
“Chúng ta xác thực không có ác ý, nhưng chỉ sợ bọn họ không nghĩ như vậy.” Tô Vô Song đã quen nhìn ngươi lừa ta gạt ở giới tu tiên Tiên Vân đại lục, đối với tình người cũng không ôm hy vọng tích cực: “Huống chi những người này còn ham muốn cái gì bảo tàng, cái gì linh uẩn, sẽ chỉ cho rằng chúng ta muốn nuốt một mình.”
Lúc này, Thạch Thuần bỗng nhiên cười nói: ‘Ta có một cách, chỉ là không biết có thích hợp hay không.”
“Cách gì?” Triệu Vũ Cơ hỏi.
Thạch Thuần có chút ngượng ngùng nói: “Có thể sẽ có chút hậu hoạn. Nếu không…”
“Nghĩ ra được gì thì cứ nói thẳng.” Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng trấn an: ‘Chẳng lẽ chúng ta còn vì thế mà trách cứ ngươi sao?”
Thạch Thuần nghĩ lại thấy cũng đúng: ‘Dạ tỷ tỷ không phải cho chúng ta mỗi người một truyền tống phù sao, dùng để rút lui khi đứng bên bờ vực sống chết đấy.”
Dương San suy nghĩ một chút liền đoán ra được mục đích của Thạch Thuần: ‘Ngươi nói là dùng truyền tống phù đưa những người kia đi?” “Ý kiến hay, nhưng truyền tống những người này ra ngoài có thể dẫn phát cái gì hay không?” Tô Bối Bối cũng nghĩ đến cách này, nhưng so với Thạch Thuần thì kém hơn một chút, vì thế mới vứt hết suy nghĩ không thành thục của mình đi.
“Không đâu.” Triệu Vũ Cơ khẳng định: “Địa điểm neo định của truyền tống phù là Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới, ở đó có Dạ Ngọc Mị trấn thủ, ai có thể gây loạn trước mặt nàng ấy được chứ.”
Thạch Thuần cười hì hì, gật đầu nói: ‘Đúng, huống chi, Tiểu Tiên Giới chính là địa bàn của anh rể và Cửu tỷ tỷ. Bọn họ không có khả năng làm loạn. Ta thông minh quá, đúng là thiên tài.”
“Vậy cứ làm như vậy đi.” Cung chủ Thiên Cung quyết định thật nhanh, cũng cảm thấy không thể trì hoãn được nữa, còn không biết dưới hồ là tình huống gì, cho nên nàng nhất định phải giải quyết dứt khoát. Triệu Vũ Cơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tô Vô Song, Ninh Nhụy Nhụy, Lam Y Nhân, thực lực ba người tương đối cao, trước trưng dụng lá bùa của ba người. Sau khi mở ra cửa truyền tống, tất cả mọi người xuất động, đưa một số người ném qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận