Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3873: Ánh mắt đến từ liên minh tu tiên

“Thế rốt cuộc là ai?”
Tô Mộng Lệ cũng không hiểu Hạ Thiên cho lắm: “Chẳng lẽ có quỷ?”
“Cũng không có quỷ.” Hạ Thiên nói.
Ninh Nhụy Nhụy mở to mắt, cảm giác có chút hoang đường: “Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải. Chẳng lẽ nó mọc chân, sau đó tự mình bỏ đi?”
“Tiểu muội chân dài, lần này nàng thông minh đấy, vừa đoán đã trúng.”
Hạ Thiên tán thưởng Ninh Nhụy Nhụy một câu.
“Bớt hi hi ha ha đi, bây giờ chúng ta đang nói chuyện chính sự.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt, tức giận nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi mau nói đi.”
Hạ Thiên cũng không trả lời, chỉ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Nhụy Nhụy trở về phòng khách.
Tô Mộng Lệ cũng vội vàng đi theo.
Cửa phòng ngủ mở ra, Dương San đã ra ngoài.
Hạ Thiên phát hiện ánh mắt của Ninh Nhụy Nhụy hướng về phòng ngủ, thuận miệng nói.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương nhận được điện thoại, có việc gấp phải về Thanh Phong Sơn, nhờ ta cứu tỉnh đồng nghiệp của nàng ấy, sau đó nàng ấy liền đi ngay.”
“Ngươi ngược lại phong lưu nhỉ.”
Tô Mộng Lệ liếc nhìn qua phòng ngủ, mỉm cười trêu chọc: “Chỉ là lần này, thời gian có chút ngắn. Nếu về sau đều là như vậy, cuộc sống sinh hoạt có đủ hạnh phúc hay không.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút khó chịu, hỏi lại một câu: “Vậy ngươi có muốn thử một chút hay không?”
“Được chứ.” Tô Mộng Lệ bắt chéo hai chân, biểu hiện vô cùng hứng thú, ánh mắt di chuyển về phía Hạ Thiên: “Ta thật sự rất vui lòng thử một chút, chỉ sợ Hạ Thiên không đồng ý mà thôi.”
“Quên đi, ta hoàn toàn không có hứng thú với ngươi.” Hạ Thiên nói.
Tô Mộng Lệ lộ ra thần sắc tiếc nuối: “A, vậy thì tiếc quá.”
“Chẳng lẽ ngươi đổi tính rồi? Ngươi không phải sắc lang sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cũng có chút nghi hoặc. Dù sao Tô Mộng Lệ cũng là đại mỹ nữ, dựa theo tính cách háo sắc của Hạ Thiên, không có lý nào lại bỏ qua: “Mỹ nữ đưa đến cửa, ngươi lại không muốn? Điều này không nhất quán với thuộc tính lưu manh của ngươi.”
“Tiểu muội chân dài, ta đã nói với nàng rất nhiều lần rồi. Ta không phải sắc lang, cũng không phải lưu manh.”
Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta cũng không phải gặp một người đẹp thì sẽ yêu một người, phẩm vị của ta rất cao đấy.”
Tô Mộng Lệ có chút thương tâm: “Haiz, có thể là do ngoại hình của ta không đủ, cho nên ngươi mới không động tâm.”
“Ngươi không đủ xinh đẹp. Quan trọng nhất, ngươi không thật sự xinh đẹp.”
Ánh mắt Hạ Thiên nghiền ngẫm nhìn Tô Mộng Lệ.
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt. Nghe ý của Hạ Thiên, hình dáng của Tô Mộng Lệ cũng không phải hình dáng thật sự của nàng.
“Không phải thật, nhưng cũng không phải giả.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Ngươi thích xinh đẹp bao nhiêu, ta có thể trở nên xinh đẹp bấy nhiêu.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Khóe miệng Tô Mộng Lệ nhếch lên, ý vị thâm trường nói: “Sau khi tra trở nên xinh đẹp hơn, ngươi cũng đừng hối hận.”
“Ta xưa nay không có hối hận.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Được rồi, không nói nhảm nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết hai người đang giở trò gì, lập tức kéo cả hai về chủ đề chính: “Vật kia rốt cuộc là do ai mang đi? Tại sao lại không còn?”
Tô Mộng Lệ cũng khá hiếu kỳ với điều này, thuận miệng nói: “Đúng vậy, điều này nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng. Nếu không, ta sẽ gánh tiếng oan mất.”
“Vật kia đúng là tự đi.”
Hạ Thiên giải thích: “Đương nhiên cũng có thể là do lão đầu nhi kia giở trò, hoặc có thể nói cái bình kia có vấn đề. Mảnh vỡ có phản ứng ngược, phá vỡ cái bình rồi bỏ chạy.”
“Ngay cả ngươi cũng không thể xác định?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn: “Không phải ngươi không gì không biết sao?”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng đang mỉa mai ta? Nàng có tin ta đánh nàng hay không?”
“Điều này cũng bình thường thôi.”
Tô Mộng Lệ là người đầu tiên tiếp nhận thuyết pháp này, còn thay Hạ Thiên giải thích: “Hạ Thiên không thể cái gì cũng biết hết. Dù sao hắn cũng chỉ là người, những gì mà hắn đã học đều do các sư phụ của hắn dạy hoặc Nguyệt Thanh Nhã. Nếu chuyện mà bọn họ không biết hoặc đồ bọn họ chưa gặp qua, Hạ Thiên từ đâu mà biết chứ?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta biết nhiều thứ hơn ba vị sư phụ của ta rất nhiều, nhưng vẫn còn thua kém Thần Tiên Tỷ Tỷ một chút.”
“Lần đầu tiên ta thấy ngươi khiêm tốn như vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy cười khẽ: “Trước kia không phải ngươi lúc nào cũng cha thiên hạ mẹ thiên nhiên sao?”
Hạ Thiên lập tức chỉnh lại: ‘Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi, ta không phải cha thiên hạ mẹ thiên nhiên gì cả. Không đúng, ta chính là trời.”
“Về sau, ngươi đừng xưng là đệ nhất thiên hạ nữa mà hãy xưng là đệ nhất thiên thượng.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
Hạ Thiên ngược lại bắt đầu suy tính vấn đề này.
“Nếu mảnh vỡ đó tự mình bỏ trốn, vậy chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Gương mặt Tô Mộng Lệ hiện lên sự ngưng trọng: “Mảnh vụn này đến từ Ma La Giới của liên minh tu tiên. Nếu chẳng may để cho liên minh tu tiên chú ý, đó không phải chuyện đùa.”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ta đã sớm bao phủ một lớp băng hỏa linh khí bên ngoài cái bình. Nó không kiên trì được bao lâu sẽ bị băng hỏa linh khí hủy diệt.”
Tô Mộng Lệ vẫn không yên, chỉ là cũng không có cách nào khác: “Tốt nhất là như thế.”

Cùng lúc đó, bên trong khe nứt không gian nào đó, một cái bình vuông đột nhiên nổ tung.
Mảnh vỡ trong bình bỗng dưng hóa thành lưu quang, đang muốn lóe lên rồi biến mất, bỗng nhiên bị một luồng hàn khí xâm nhiễm, trực tiếp bị đông cứng.
Mảnh vỡ phát ra ánh sáng, giãy dụa bên trong hàn băng, cuối cùng bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Lần này lại đưa đến một sự ba động hơi nhẹ.
Giống như một giọt nước rơi vào trong mặt giếng cổ vạn năm không gợn sóng.
Sâu không vô tận, liên minh tu tiên.
Một cung điện chiếm gần nửa diện tích tinh cầu, một ánh mắt hơi mở ra, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng quỷ dị khó lường.
Đồng thời đáy mắt còn sinh ra chuyển động cực nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận