Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2129. Thánh Thủ Môn

“Các ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi.
Nam nhân áo trắng cươi ha hả, hắn hướng về phía Ninh Nhụy chắp tay nói: “Tại hạ là Ngưu Phi Dương, là một người tu tiên. Hai vị này là bạn đồng hành của ta, một người tên là Mã Cử Tài, một người tên là Lộc Vân Khách.”
“Ta tên là Ninh Nhụy Nhuy, còn hắn là Hạ Thiên.” Ninh Nhụy Nhụy thấy đối phương nói lời khách sáo, thế là nàng cũng tự giới thiệu, nhưng chỉ nói ra tên của nàng và Hạ Thiên mà thôi.
Hạ Thiên bổ sung một câu: “Ta là bạn trai của cô ấy.”
“Ta gặp hai vị ở chỗ này cũng coi như là duyên phận.” Nam nhân mặc áo trắng càng cười nói: “Ta thấy quần áo của hai vị có chút mới lạ, chắc là vừa mới đến nơi này không lâu. Ta muốn nghe ngóng từ hai vị một chút tin tức, không biết có được không?”
Giọng điệu lấp lửng của người ấy nghe hơi không được tự nhiên.
“Ngươi hỏi đi?” Từ trước đến nay, Ninh Nhụy Nhụy luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, hơn nữa đối phương cũng không tỏ vẻ có ý thù địch, vì vậy trả lời một vài câu hỏi cũng coi như tiện tay mà thôi.
Nam nhân mặc áo trắng trao đổi ánh mắt với hai vị tán tu khác, sau đó nhìn Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Không biết Ninh tiểu thư có biết môn phái Toàn Chân ở núi Chung Nam không?”
“Tất nhiên là ta biết rồi. Đây chính là một thắng cảnh du lịch. Ta nghe nói còn có rất nhiều cao nhân nhã sĩ ẩn cư ở đó.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: “Hình như Đạo Đình của môn phái Toàn Chân cũng ở đó, nhưng bây giờ nó chỉ được dùng để thu hút khách du lịch.”
“Thật tốt quá.” Nam nhân mặc áo bào xanh tên là Lộc Vân Khách nhịn không được vỗ tay: “Thắng cảnh Chung Nam, nó thực sự không bị phá hủy bởi chiến tranh.”
“Môn phái Thanh Thành núi Thanh Thành thì thế nào?” Mã Cử Tài cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Vẫn còn chứ?”
Hầu hết danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong nước Ninh Nhụy Nhụy đều đã đi qua. Đương nhiên là nàng biết một chút tình hình, thế là nàng nói: “Vẫn còn, bây giờ chỗ đó là danh lam thắng cảnh cấp năm A, còn nhiều hơn núi Chung Nam một A nữa.”
Hai người này nghe không hiểu cấp năm A, cấp bốn A là nói cái gì, bọn hắn chỉ nghe được sơn môn vẫn còn tồn tại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Ta thấy cô nương cũng là người trong tu đạo như chúng ta. Không biết ngươi đến từ môn phái nào?” Nam nhân mặc áo trắng cười nói với vẻ tự tin: “Tại hạ xuất thân từ Thánh Thủ Môn nổi tiếng, ta nghĩ chắc là hai vị đã từng nghe nói tới.”
“Ta không có môn phái, cũng chưa từng nghe nói về Thánh Thủ Môn gì đó.” Vẻ mặt của Ninh Nhụy Nhụy lãnh đạm, ăn ngay nói thật.
Sắc mặt của nam nhân áo trắng trở nên lạnh lẽo, hắn có chút khó chịu nói: “Thánh Thủ Môn ở núi Vũ Công chính là môn phái đệ nhất Hoa Hạ, vậy mà ngươi lại chưa từng nghe nói qua, thật sự chê cười rồi.”
“Ta biết núi Vũ Công nhưng thực sự chưa từng nghe nói tới Thánh Thủ Môn.” Ninh Nhụy Nhụy thay đổi sắc mặt khó hiểu khi nhìn người này, trong lòng cũng có chút không vui: “Còn chuyện môn phái tu chân đệ nhất Hoa Hạ ta càng chưa bao giờ nghe nói.”
“Không thể nào!” Sắc mặt của nam nhân áo trắng đầy tức giận chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy nói: “Nữ tử này, ngươi là ngươi trong tu đạo, tại sao miệng lại đầy lời bịa đặt. Trăm năm trước, trong Thánh Thủ Môn ta có một vị sư thúc chính là tu sĩ đệ nhất Hoa Hạ, cách Kim Đan kỳ chỉ một bước. Hiện tại một trăm năm đã trôi qua, chắc Thánh Thủ Môn ta đã sớm xưng bá tu giới rồi mới đúng, làm sao ngươi lại chưa nghe nói đến chứ?”
“Nói như vậy…” Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hỏi: “Các ngươi đã bị vây khốn ở chỗ này hơn một trăm năm rồi sao?”
“Chưa tới một trăm năm, nhưng cũng hơn chín mươi năm rồi.” Nam nhân mặc áo trắng lộ ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Còn nữa, ngươi cũng phải chú ý lời nói của mình. Chúng ta không bị vây khốn ở nơi đây, mà là có kỳ ngộ mới đến đây. Sau khi đến đây chúng ta thấy linh khí dồi dồi có ích cho việc tu hành, thế là đã ở lại.” Nói xong, nam nhân mặc áo trắng cảm giác không đúng, như thế nào mà hắn lại chủ động nói chuyện với đối phương, vì vậy hắn hỏi ngược lại Ninh Nhụy Nhụy một câu: “Ninh cô nương, trăm năm trước Thánh Thủ Môn chính là môn phái tu tiên có thực lực hùng hậu. Tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ trước khi nói.”
“Tùy ngươi nghĩ sao cũng được a.” Ninh Nhụy Nhụy khoát tay rồi nói tiếp: “Nhưng điều ta muốn nói là, thời gian trăm năm thế sự xoay vần, ta thực sự chưa từng nghe nói tới Thánh Thủ Môn gì đó của các ngươi có xưng bá tu tiên giới hay không? Tuy nhiên, ta cảm thấy cái gọi là tu tiên giới có thể không còn tồn tại nữa.”
Ngược lại Hạ Thiên biết một số chuyện, lúc trước hắn đã từng nghe nha hoàn xinh đẹp Cố Hàm Hương nói qua. Đúng là trăm năm trước ở trong nước còn có môi trường tu tiên, ít nhất cũng có rất nhiều môn phái tu tiên, số lượng tán tu cũng không phải ít. Chỉ tiếc, về sau do tiền bối ở núi Chung Nam gây chuyện nên phần lớn người tu tiên đều chết ở đó. Những người còn lại cũng chỉ là kéo hơi tàn, sau này còn bị Hạ Thiên giải quyết.
Nói như vậy, cái gọi là tu tiên giới ở trong nước hình như đã bị diệt trong tay Hạ Thiên rồi. Nhưng Hạ Thiên cũng không coi như đây là chuyện đáng kể, dù sao thì đó chính là một đám phế vật, tu luyện lâu như vậy mà một cái Kim Đan kỳ cũng không có.
“Không có lý nào.” Nam nhân áo trắng cau chặt mày, tự lẩm bẩm: “Trác sư thúc đã từng nói hắn có cách để cho các tu sĩ trong thiên hạ nghe theo lệnh của mình. Khi đó chính trị trong nước rất loạn, Thánh Thủ Môn ta có thể thừa cơ nổi dậy mới đúng.”
“Tiểu muội chân dài, cô nói lý với tên ngốc này làm gì.” Hạ Thiên uể oải nói: “Thánh Thủ Môn gì đó chỉ còn lại cái nịt thôi, nghe giống như là một môn phái gà rừng, nói không chừng chỗ đó đã bị người ta tiêu diệt từ lâu rồi.”
“Ngươi câm ngay!” Nam nhân mặc áo trắng lập tức nổi giận, hắn chỉ vào Hạ Thiên quát lớn: “Dám xúc phạm sư môn ta, Ngưu Phi Dương ta há có thể tha cho ngươi, ăn một kiếm của ta đi!”
Chữ “kiếm” vừa ra khỏi miệng, nam nhân mặc áo trắng đặt tay lên eo, chỉ sờ một cái, vừa kéo đã bắn ra một thanh nhuyễn kiếm dài bảy thước lao tới trước mặt Hạ Thiên, đâm thẳng cổ họng yếu điểm của hắn.
Một kiếm này tốc độ rất nhanh, góc độ xảo trá, ra tay lại không có dấu hiệu nào. Chuyện ấy khiến cho Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc một chút.
“Cẩn thận!” Không sai, không ngoài ý muốn, mũi kiếm đã đâm vào trong cơ thể Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận