Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2311. A cửu gặp cướp

Lúc này, A Cửu đang ngồi một mình trong tàu cao tốc đi Tân Cảng. Thật ra thì với thực lực của nàng bây giờ, căn bản không cần ngồi bất kỳ phương tiện giao thông nào, có thể dùng khinh công hoặc trực tiếp chạy tới cũng nhanh hơn nhiều, nhưng nàng không biến thái như Hạ Thiên, trong lòng vẫn mang ý nghĩ muốn làm một người bình thường.
Sở dĩ A Cửu muốn tránh Hạ Thiên, cũng không phải có chuyện gì bí mật không thể để Hạ Thiên biết, chỉ là có chút chuyện riêng muốn thu xếp, không muốn bị tên kia dây dưa trên giường mà thôi. Dĩ nhiên, để tránh phiền toái không cần thiết, A Cửu lựa chọn khoang hạng thương gia tương đối ít người ngồi, hơn nữa còn cẩn thận mang mũ, mắt kiếng và khẩu trang, che hết cả khuôn mặt.
Đáng tiếc là, mặc dù A Cửu bày ra tư thái người lạ chớ gần, nhưng vẫn có vô số người say mê nhìn ngắm nàng như cũ. Điều này cũng khó trách, bất luận là ai, chỉ cần vừa nhìn thấy thân hình, khí chất của A Cửu, thì tuyệt đối sẽ nghĩ đây là một người đẹp, hơn nữa còn là loại đẹp tuyệt trần rất hiếm thấy kia.
Mấy hành khách khác ngồi trong khoang thương gia, dọc theo đường đi cũng liếc trộm A Cửu, trong mắt tràn đầy mong muốn đến làm quen thử. Chẳng qua là ngại thái độ lạnh lùng xa cách của A Cửu, nên nhất thời chưa được quyết tâm cho lắm.
Có tiếng chuông báo còn ba mươi giây nữa chuyến tàu từ kinh đô đến Tân Cảng sẽ cập bến, sắp phải đứng dậy rồi. Nghe được tiếng phát thanh nhắc nhở trong khoang, thân thể A Cửu hơi nghiêng về phía trước. Bên cạnh có một thanh niên mặc đồ tây phong cách thoải mái rốt cục không nhịn được nữa, nói với A Cửu: “Chào người đẹp, ngươi cũng đi Tân Cảng à? Thật trùng hợp, ta chính là người Tân Cảng, nơi đó chỗ nào ta cũng vô cùng quen thuộc, có thể lái xe đưa ngươi đi bất cứ lúc nào."
"Không cần." A Cửu nhàn nhạt nói, đứng dậy liền đi tới cửa. Thanh niên vận đồ tây lập tức đứng dậy đi theo, vội vàng hô: “Người đẹp đừng khách khí như vậy mà, đợi chút để ta lấy hành lý giúp ngươi."
"Cám ơn, ta không có hành lý." A Cửu trước kia cũng thay mặt Y Tiểu Âm đi giao tiếp, cho nên tính tình từ trước đến giờ cũng không tệ lắm, chẳng qua nhiều lần bị Hạ Thiên chọc giận đến xù lông.
Hiện tại mặc dù tính cách thật bắt đầu dần dần lộ ra, nhưng vẫn duy trì được sự lễ phép và thiện ý cơ bản. Tiếc là, người không biết ý trên thế giới này thật sự quá nhiều, người tự cho là đúng lại càng nhiều vô số kể. Vị thanh niên vận đồ Tây trước mắt này vừa vặn chính là loại tự cho là đúng kia. Nghe A Cửu trả lời, liền tự nhiên cho là mình có sức hấp dẫn siêu quần, người đẹp trước mắt này đã bị hắn khuất phục.
"Này người đẹp, đừng khách khí, lại đây, ta cầm túi giúp ngươi." Thanh niên vận đồ tây đưa tay ra định cầm lấy túi xách trong tay A Cửu. A Cửu có chút không vui, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Người này chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị ngâm nước đá, động tác ngừng lại trong nháy mắt.
"Ngươi làm gì đấy, muốn cướp túi xách phải không?" Bên cạnh lập tức có một người trẻ tuổi khác xông lên, một cước đá thanh niên vận đồ tây kia ngã lăn ra,"Mới vừa rồi đã thấy ngươi không được bình thường, luôn liếc trộm nàng ta, khẳng định là trong lòng có quỷ, người đẹp yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi...... ấy, người đẹp đâu rồi?"
Lúc hai người kia đang cãi nhau ầm ĩ, A Cửu liền trực tiếp dời bước rời đi, không có hứng thú diễn trò với bọn họ, lại càng không muốn lãng phí thời gian vì loại chuyện này. Tuy vậy, A Cửu cũng thầm may mắn là Hạ Thiên không đi cùng, nếu không hai người này phỏng chừng sẽ bị đánh một trận sau đó ném ra ngoài, gặp phải phiền toái không cần thiết.
"A ——" A Cửu mới vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng kêu thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy có hai bóng người đột ngột bay lên trời, bay đến hơn mười mét rồi hạ cánh xuống thùng rác, khiến những người chung quanh kinh hô.
Không cần phải nói, nhất định là tên lưu manh đáng chết kia làm rồi. A Cửu thở dài, vốn đang cho là có thể dấu diếm thêm một lát, không ngờ nhanh như vậy hắn đã tìm tới. "Cửu nha đầu, bỏ rơi chồng mình là không đúng." Quả nhiên, thắt lưng A Cửu bị siết chặt, Hạ Thiên xuất hiện bên cạnh nàng, một tay tự nhiên ôm eo nàng. A Cửu liếc Hạ Thiên, thuận miệng hỏi: “Chuyện bên Triệu Thanh Thanh giải quyết xong rồi à?"
"Giải quyết rồi, cũng không phải chuyện gì lớn." Hạ Thiên cười hì hì, nhìn A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng không ghen đấy chứ."
"Ghen cái đồ quỷ nhà ngươi." A Cửu nhìn tình hình ầm ĩ bên cạnh,"Chàng coi đi, vừa xuất hiện đã gây ra phiền toái như vậy rồi."
Hạ Thiên khinh thường, bĩu môi nói: “Chuyện này thì có cái gì phiền toái chứ. Hai tên ngu ngốc này lại đi nhòm ngó nàng, không biến bọn họ thành thái giám là tốt lắm rồi."
"Rồi rồi, rời khỏi nơi này trước đã." A Cửu còn có chuyện cần làm, thấy hai người kia đã được lôi từ trong thùng rác ra ngoài, thân thể cũng không có gì đáng ngại, liền lôi kéo Hạ Thiên ra khỏi ga tàu.
A Cửu gọi một chiếc xe, mang theo Hạ Thiên đến một khu biệt thự hạng sang, nàng tới đây cũng vì muốn gặp một người bạn, thuận tiện giúp người nhà người bạn này chữa bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận