Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4257: Phiếu Miểu Tiên Tử là vợ của ta

Mấy bóng đen kia nhịn không được liền quát mắng: “Trưởng lão hỏi các ngươi, các ngươi nên nhanh chóng trả lời. Nếu không, ta một xiên đâm chết ngươi…. A!”
Lời còn chưa nói hết, người này đã bay ra ngoài, nện thật mạnh xuống đất, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã biến thành một luồng khói đen.
Nam nhân mặt trắng giận dữ quát: “Bắt hắn lại cho ta.”
“Khoan đã.” Kiều Tiểu Kiều thả ra khí thế, chấn những bóng đen đang đến gần: “Chúng ta đến từ Phiếu Miểu Tiên Môn, không biết các ngươi có nghe qua hay không?”
“Phiếu Miểu Tiên Môn? Chưa từng nghe nói qua.”
Nam nhân mặt trắng nghe được bốn chữ này, đầu tiên là ngẩn ra, lại càng thêm nghi ngờ: “Nhìn quần áo và khí tức của các ngươi, hẳn là người ngoại vực. Vì sao các ngươi lại đến Yêu Vực của chúng ta?”
“Yêu vực?” Kiều Tiểu Kiều nghe được hai chữ này, rốt cuộc cũng nhớ lại: “Nơi này chính là Yêu vực ở Vân Châu?”
“Ta chưa từng nghe Vân Châu gì cả. Nơi này của chúng ta là Uyên Châu.”
Nam nhân mày trắng gật đầu nói: “Hai vực này không liên quan với nhau vài vạn năm, vì sao hôm nay các ngươi lại tự tiên xông vào cấm địa Thánh Ảnh Tông ta?”
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta nhận lời mời của Thiên Lang Yêu Vương Bách Thiên Lang đến đây, nhưng lạc đường, vừa lúc chúng ta nghỉ chân ở đây mà thôi.”
“Thiên Lang Yêu Vương? Vẫn chưa nghe nói qua.”
Ánh mắt nam nhân mặt trắng hiện lên sự nghi hoặc, sau đó dặn dò người bên cạnh: “Ngươi gửi tín phù về tông môn hỏi ý bọn họ xem thế nào.”
“Đó không phải là Thiên Lang Yêu Quân sao?” Hạ Thiên hỏi Kiều Tiểu Kiều: “Mấy chục năm không gặp, hắn ta lên chức à?”
Kiều Tiểu Kiều nghe Hạ Thiên hỏi, không khỏi mỉm cười: “Cứ xem là thế đi.”
Một lát sau, nam nhân mặt trắng nhận được tin tức, lập tức nói với Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên: “Cái gì là Thiên Lang Yêu Vương, chưa nghe nói qua. Nhưng Tông chủ chúng ta muốn gặp các ngươi, mời đi.”
“Ta chẳng biết tông chủ của các ngươi là ai cả.” Kiều Tiểu Kiều nói.
Nam nhân mặt trắng đáp: “Tông chủ chúng ta là một trong thất đại Yêu Vương của Yêu vực Thánh Ảnh Vương. Chẳng lẽ ngoại vực các ngươi chưa nghe qua đại danh của Tông chủ chúng ta sao?”
“Đúng là như sét đánh bên tai.” Kiều Tiểu Kiều xác thực chưa nghe nói qua nhưng ngoài miệng vẫn phải khách sáo một phen. Thái độ nam nhân mặt trắng khá hơn một chút nhưng biểu hiện vẫn nghiêm khắc như cũ: “Lát nữa gặp Tông chủ chúng ta, các ngươi tốt nhất đừng nên nói dối. Hỏi cái gì thì cũng nên thành thật trả lời. Tông chủ chúng ta chán ghét nhất là người nói láo, hơn nữa ngài ấy còn có thể phân biệt được các ngươi có nói dối hay không. Tất cả những người lừa gạt đều bị đánh vào trong hộp Mê Uyên.”
“Hộp Mê Uyên?” Kiều Tiểu Kiều nghe được cái tên này, lập tức liên tưởng đến hộp Mê Uyên mà Ngũ Hành lão tổ đã nói, rất có khả năng là cùng một vật.
Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Hùng rất có thể đã bị nhốt ở đây.
Nàng lại nhớ đến Ngũ Hành lão tổ nói muốn hai người dẫn Nhiếp Tử Hùng đi, chắc hẳn cũng chỉ nói có phân nửa.
Rất nhanh, một đoàn người đã đến đại điện Thánh Ảnh Tông.
Nam nhân mặt trắng đến trước điện, cao giọng nói: “Hồi tông chủ, hai người không rõ thân phận đã được đưa đến.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Cái gì mà không rõ thân phận? Không phải vừa nãy chúng ta đã nói rõ thân phận của mình với ngươi sao?”
“Ai biết các ngươi nói là thật hay giả?”
Nam nhân mặt trắng hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi nên thành thật một chút, vừa rồi ngươi còn giết một đệ tử của ta đấy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi không phục, có thể báo thù cho hắn ta.”
“Cho bọn họ vào.”
Lúc này, bên trong đại điện vang lên một âm thanh vỡ vụn, có cảm giác nặng nề, giống như phát ra từ một sợi dây âm thanh bị phá thành mảnh nhỏ.
Tiếp theo, cửa điện chậm rãi mở ra, hắc vụ cuồn cuộn từ bên trong tuôn ra ngoài.
“Các ngươi vào đi.” Nam nhân mặt trắng ngừng lại, nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Nhớ kỹ, không được nói dối Tông chủ của chúng ta.”
Hạ Thiên không thèm quan tâm đến hắn ta, ôm Kiều Tiểu Kiều chậm rãi bước vào trong đại điện.
Trong đại điện, tia sáng mờ mịt, ngoại trừ sương mù màu đen thì không còn cái gì.
“Hai người các ngươi là ai?” âm thanh vỡ vụn kia lại vang lên: “Các ngươi đến từ đâu?”
Kiều Tiểu Kiều đáp lại: “Chúng ta đến từ Phiếu Miểu Tiên Môn, ta tên Kiều Tiểu Kiều, hắn tên Hạ Thiên.”
“Ngươi nói láo, đi chết đi.”
Âm thanh kia nổi giận. Hắc vụ trong đại điện bỗng dưng ngưng kết lại, biến thành vô số lợi khí nhỏ vụn, trong nháy mắt bao vây Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều lại.
“Cút sang một bên.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thổi tan luồng hắc vụ.
“Độ Kiếp Kỳ?”
Âm thanh kia có chút kinh ngạc: “Đã lâu rồi ta chưa gặp qua tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Hơn nữa còn những hai người. Các ngươi thật sự là người của Phiếu Miểu Tiên Môn sao?”
“Không tin thì ngươi có thể xem cái này.” Kiều Tiểu Kiều lấy ra một tấm lệnh bài. Đây là vật mà Nguyệt Thanh Nhã cố tình chế tạo cho mọi người, thuận tiện hành tẩu ở Tiên Vân đại lục.
Vô số hắc vụ nhỏ vụn dính trên tấm lệnh bài, nhưng rất nhanh tiêu tán không thấy đâu.
“Ha ha, đúng là lệnh bài của Phiếu Miểu Tiên Môn. Bên trên còn có khí tức của Phiếu Miểu Tiên Tử nhưng rất nhạt.”
Âm thanh kia lẩm bẩm, trong giọng nói còn có chút mê luyến, sau đó lại hỏi: “Phiếu Miểu Tiên Tử vẫn ổn chứ?”
“Đương nhiên là ổn. Nàng ấy là vợ của ta mà.” Hạ Thiên nói thẳng.m thanh kia đột nhiên ngưng lại, rồi lại cuồng tiếu lên: “Ha ha ha, đúng là buồn cười. Phiếu Miểu Tiên Tử là nhân vật như thế nào chứ? Mấy vạn năm trước, bản tọa đã từng gặp qua nàng ấy ở bàn đào tiên hội, đó là một vị tiên tử mỹ mạo đến cỡ nào, có thể ép vạn tiên khác, khiến bản tọa không khỏi tự ti mặc cảm, sao nàng ấy lại để ý đến loại người như ngươi được chứ?”
Kiều Tiểu Kiều phát hiện có chỗ không ổn: “Khoan đã, ngươi nói Phiếu Miểu Tiên Tử là ai?” âm thanh kia lạnh lùng nói: “Tất nhiên là người sáng lập ra Phiếu Miểu Tiên Tử chứ ai. Chẳng lẽ thế gian này còn có Phiếu Miểu Tiên Tử thứ hai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận