Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4218: Cao tầng các ngươi tự vận đi

Câu nói này rất có phong cách của Hạ Thiên.
Không giống cái kiểu lười biếng đặc biệt của Hạ Thiên, khi Kiều Tiểu Kiều nói, giọng nói rất bình tĩnh, thản nhiên.
Giống như đang nói đến một sự kiện không hề quan trọng.
Không đúng.
Nàng chính là đang nói một chuyện không quan trọng.
“Kiều tiểu thư, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lạc Khả Uy sửng sốt mấy giây mới khôi phục tinh thần, có chút khó tin nhìn Kiều Tiểu Kiều.
“Ngươi hẳn nghe rất rõ ràng.” Thái độ của Kiều Tiểu Kiều rất tự nhiên: “Từ trước đến nay ta không thích nói mấy lời như vậy lần thứ hai.”
Doris cũng thở phì phò, trừng mắt nhìn Kiều Tiểu Kiều, bất mãn quát: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ngươi có tin bây giờ ta một kiếm đâm chết ngươi không?”
Nói xong, nàng ta lấy một cây chủy thủ kỵ sĩ đầu tròn phong cách Trung cổ ra: “Doris, dừng tay.” Lạc Khả Uy lớn tiếng ngăn nàng ta lại, còn thuận tay cướp lấy thanh chủy thủ trong tay của nàng ta, sau đó quay sang nói với Kiều Tiểu Kiều: “Kiều tiểu thư, ngươi thật ra không cần ôm địch ý với chúng ta như vậy. Dựa theo ngạn ngữ của người Trung Quốc các ngươi mà nói, buôn bán thì phải nói nhân nghĩa, ngươi cần chi phải làm cho quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng như thế.”
“Nhân nghĩa?” Kiều Tiểu Kiều cười nhẹ lắc đầu: “Các ngươi chưa từng có thứ này, cũng đừng nên dát vàng lên mặt mình.” Sắc mặt Lạc Khả Uy dùng tốc độ bằng mắt thường trở nên khó coi, một hồi lâu sau mới nói: “Kiều tiểu thư, ngươi đưa ra điều kiện đi. Chúng ta cực kỳ có thành ý. Thật ra các ngươi cũng không hy vọng chúng ta cứ luôn đánh nhau, đúng không?”
“Xem ra các ngươi muốn giảng hòa?” Kiều Tiểu Kiều cười nói: “Cũng được, dù sao cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người các ngươi.”
Trong lòng Lạc Khả Uy có chút thả lỏng. Chỉ cần Kiều Tiểu Kiều chịu ra điều kiện, nói rõ tình huống vẫn còn chưa bế tắc. Bỏ ra một phần lợi ích đổi lấy thời gian thở dốc cũng là nhiệm vụ mà tập đoàn giao cho hắn ta. Trước đó mấy ngày, tập đoàn Rockwell của hắn ta nhúng tay vào tiễu sát các thế lực dưới cờ Hạ Thiên. Bọn họ chỉ cho rằng nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của, kết quả không cẩn thận bị Kiều Tiểu Kiều cắt đứt. Tiếp theo, liên quân do tổ chức Thần Dụ dẫn đầu cũng bị nữ nhân của Hạ Thiên ngược đến tè ra quần. Tập đoàn Rockwell nhìn thấy tình huống không ổn, lập tức thay đổi thái độ, phái hai người đến cầu hòa.
Thân hình căng cứng của Lạc Khả Uy cũng thả lỏng, giọng nói trở nên nhẹ nhõm hơn: “Kiều Tiểu Kiều, ngươi cứ đưa ra điều kiện của mình. Chỉ cần ngươi nói, chúng ta nhất định có thể làm được.”
“Điều kiện ta đã đưa rồi đó.” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, sau đó nói: “Bây giờ ta chỉ bổ sung một điểm, đó chính là cao tầng tập đoàn của ngươi tự vận tạ tội với thiên hạ đi.”
Lạc Khả Uy biến sắc: “Kiều tiểu thư, ngươi rõ ràng muốn làm khó dễ chúng ta, hoàn toàn không có thành ý đàm phán.”
“Ta đã nói rồi, không cần lãng phí thời gian, cứ giết nữ nhân đó đi.” Doris vô cùng tức giận nói: “Cần chi phải lãng phí thời gian chứ. Cái gì nghị cái gì hòa, cứ đánh là được.”
Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều hiện lên vẻ không thích: “Có ta ở đây, không tồn tại cái gì là nghị hòa cả, hoặc đánh tan các ngươi hoặc tiêu diệt các ngươi.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Lạc Khả Uy lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Tiểu Kiều: “Cho dù tập đoàn Thần Y của các ngươi lợi hại hơn nữa, so với tập đoàn Rockwell của chúng ta cũng chỉ là đom đóm mà thôi. Các ngươi thật sự không sợ?”
Kiều Tiểu Kiều khí định thần nhàn, nở một nụ cười cực kỳ tự tin và ưu nhã: “Một đóm lửa tàn cũng có thể thiêu cháy cả một khu rừng. Người nên sợ chính là các ngươi.” “Ngươi.” Lạc Khả Uy nghe xong, biết nói thêm cũng không có tác dụng gì, chỉ bỏ lại một câu ngoan thoại: “Kiều tiểu thư, thật ra ta vẫn hy vọng ngươi suy nghĩ thêm một chút, bởi vì rất nhiều người vì ngươi nhất thời nhanh miệng mà phải trả một cái giá bằng sinh mệnh của mình.”
“Thế cái giá đó là mạng của các ngươi thì sao?” Kiều Tiểu Kiều vẫn thờ ơ như cũ, ngược lại còn cười nói: “Đó chính là một cái giá không tệ.”
Doris hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Anh họ, đừng nói nhiều với nàng ta nữa. Chúng ta đi thôi.”
“Hừ, Kiều Tiểu Kiều, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ lại đi.” Giọng nói của Lạc Khả Uy bỗng trở nên lạnh lùng: “Ta có thể cho ngươi thêm nửa ngày để cân nhắc. Nếu ngươi bỏ qua, xem như không còn.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Không cần như vậy đâu. Có chiêu thức gì thì cứ dùng ra. Ta vừa trở về, đang rảnh đến muốn mạng đây.”
Sắc mặt Lạc Khả Uy lạnh lẽo: “Kiều tiểu thư, ngươi xác định?”
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Vào đi.” Kiều Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Chỉ thấy Lục Ngạc bưng một cái khay bước vào, mang cho Lạc Khả Uy và Doris đều là trà nóng.
“Này, ta muốn cà phê kiểu Mỹ mà.” Doris bất mãn mắng Lục Ngạc: “Đầu óc ngươi không tốt, không nhớ kỹ lời ta nói sao?”
Lục Ngạc thản nhiên nói: “Không có, ngươi thích uống thì uống, không uống thì thôi.”
“Thái độ của ngươi là gì? Có tin ta một đao đâm…” Doris tức giận muốn móc chủy thủ ra, nhưng không thấy, lúc này nàng ta mới nhớ đến thanh chủy thủ đã bị Lạc Khả Uy lấy.
Lục Ngạc không thèm để ý, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Lạc Khả Uy nhìn tách trà nóng trước mắt nhưng cũng không có ý muốn uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận