Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2796: Không xứng với hai chữ nam nhi

“Nam nhi trong thiên hạ chết hết hay chưa cũng khó mà nói, ít nhất loại người lòng dạ như ngươi, một chút cũng không xứng với hai chữ nam nhi.” Kiều Tiểu Kiều chế giễu.
“Ngươi.” Công tử cầm ngọc phiến tức đến tái mặt, định rút trường kiếm bên hông ra, nhưng bị Tiêu Thính Vũ đè lại.
Tiêu Thính Vũ trừng công tử cầm ngọc phiến: “Ngọc Khanh, ngươi cố ý muốn làm hỏng việc của ta sao?”
Sắc mặt công tử cầm ngọc phiến đỏ lên, nộ khí khó tiêu: “Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy nữ nhân này sỉ nhục ta sao?”
“Đó là do ngươi tự rước lấy nhục.” Kiếm khách áo bào đỏ không chút khách sáo vạch trần.
Công tử cầm ngọc phiến lạnh lùng nói: “Xích Mi Tử, ngươi cũng muốn chết sao?”
“Đừng bêu xấu mình như thế. Kiếm thuật của ngươi không phải đối thủ của ta.” Kiếm khách áo bào đỏ khoát tay, khinh thường nói: “Còn nữa, trước khi đến, chúng ta đã nói tất cả nghe theo Tiêu huynh an bài. Ngươi lại luôn xen vào, ngươi không phải cố ý muốn quấy rối chứ?”
Tiêu Thính Vũ nhìn chằm chằm công tử cầm ngọc phiến, giọng nói lãnh đạm, lên tiếng cảnh cáo: “Ngọc Khanh, ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng tốt nhất đừng làm hỏng chuyện của ta.”
Công tử cầm ngọc phiến liên tiếp bị hai đồng bạn cảnh cáo, đành phải hừ lạnh một tiếng, cố nén lửa giận trong lòng, quay đầu sang chỗ khác.
“Hai vị tiên tử, ngại quá, ta và bằng hữu của ta vô ý mạo phạm.” Tiêu Thính Vũ chắp tay với Kiều Tiểu Kiều: “Tại hạ không hề khinh thường hai vị. Ta sở dĩ đến quấy rầy hai vị là vì muốn hợp tác với hai người.”
“Hợp tác? Nghe thú vị nhỉ! Ngươi nói đi.” Kiều Tiểu Kiều hào hứng nói. Là người làm ăn, nàng tất nhiên hiểu được chỗ tốt của hợp tác. Có thể làm mọi việc tốt nhất với nỗ lực ít nhất, cớ sao mà không làm chứ?
Cố Hàm Sương không khỏi hoài nghi: “Kiếm khôi không phải chỉ có một người thôi sao? Hợp tác như thế nào?”
“Không sai, kiếm khôi chỉ có một người, hơn nữa tình thế của tại hạ là bắt buộc.” Tiêu Thính Vũ tuyệt không che giấu dã tâm của mình, lập tức giải thích: “Nhưng trước khi tranh đoạt kiếm khôi còn cần đối phó rất nhiều người, rất nhiều thế lực. Nếu không thể đi đến cuối cùng, cho dù ngươi có thực lực cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Kiều tiên tử, ngươi thấy ta nói đúng không?”
“Ngươi muốn hợp tác như thế nào?” Kiều Tiểu Kiều rất nhanh hiểu được ý trong lời nói của Tiêu Thính Vũ. Đại hội thử kiếm đã trở thành bình đài các thế lực tranh giành. Xem ra, ba cửa ải phía trước cũng không phải dễ qua.
Tiêu Thính Vũ nghe Kiều Tiểu Kiều hỏi, không khỏi bật cười: “Cũng không phức tạp lắm, chỉ là ba cửa ải đằng trước, mọi người chiếu ứng lẫn nhau một chút, không bị người khác ám toán là được.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Thật ra ngươi muốn nói, chúng ta không nên tính chuyện lẫn nhau."
“Quả nhiên không thể gạt được tiên tử.” Tiêu Thính Vũ cũng không muốn che giấu: “Đại hội thử kiếm lần này, ta đã sớm biết được người tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, nhưng ta lại không biết gì về hai vị tiên tử. Để đề phòng những xích mích ngoài lề và những xung đột không đáng có, ta nên sớm đến chào hỏi trước.”
“Ngươi có gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.” Kiều Tiểu Kiều thấy không ít người đang vây xem đằng xa, không khỏi lắc đầu: “Mặc kệ ngươi tin hay không, mục đích chúng ta đến đây khác với các ngươi. Chúng ta cũng chẳng có hứng thú với cái gọi là kiếm khôi. Cho nên, ngươi đừng xem chúng ta là địch, bởi vì nó chỉ lãng phí thời gian của các ngươi mà thôi.”
Sau khi nghe Kiều Tiểu Kiều nói xong, biểu hiện trên nét mặt của mỗi người khác nhau. Có người khinh thường, có người khinh bỉ, càng có người khịt mũi coi thường…
Tiêu Thính Vũ từ chối cho ý kiến với lời nói của Kiều Tiểu Kiều nhưng vẫn giữ lễ phép căn bản: “Vậy là tốt rồi. Tại hạ xem như Kiều tiên tử đồng ý.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Kiều Tiểu Kiều cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Rất nhanh, người trên quảng trường đã đi gần hết, chỉ còn lại những nhân tuyển mà thôi.
“Cũng đã đến lúc rồi, chúng ta có thể tiến vào.” Tiêu Thính Vũ nói với Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương: “Hai vị tiên tử, mời.”
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương liếc nhìn nhau, lập tức đứng dậy, một bước đi vào đại môn Chú Kiếm sơn trang.

Phía sau cánh cửa là một hồ nước cực lớn.
Mặt hồ trong suốt như gương, mực nước cũng không sâu, chỉ phủ đến mắt cá chân mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương nhìn lại, phát hiện có không ít người chết đuối trong hồ.
“Chẳng lẽ trong nước có vấn đề?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Cố Hàm Sương dùng tay vốc một bụm nước, thoáng cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu: “Vấn đề không phải nằm ở nước.”
Lông mày Kiều Tiểu Kiều cau lại, tạm thời còn chưa phát hiện manh mối của cửa ải này.
Hồ nước rất lớn, nhất thời không thể nhìn thấy bờ, đồng thời cũng không nhìn thấy rất nhiều người bị giam trong đó. Đủ tiếng ồn ào, tiếng quát mắng, tiếng kêu cứu… Khiến người ta đau cả màng nhĩ.
Hồ nước này đích thật rất quỷ dị, trong vắt nhưng lại rất dính. Chỉ cần ngươi chạm vào chúng, về cơ bản rất khó thoát khỏi chúng. Cho dù ngươi vận linh khí đằng không bay lên, nước cũng dính vào người ngươi như quấn vải. Trừ phi ngươi mang hết nước trong hồ đi, nếu không, ngươi không cách nào thoát khỏi.
Có một số kiếm khách vận trường kiếm trong tay muốn cắt đứt nước dính vào người. Đáng tiếc, nước hồ sẽ hấp thu tất cả tổn thương, kiếm chém xuống giống như chém vào miếng bông, hoàn toàn không có tác dụng.
“Sương tỷ tỷ, xem ra chúng ta gặp phiền phức rồi.” Kiều Tiểu Kiều vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận