Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3220: Ai bảo các ngươi đều ngốc như thế

“Không biết Hạ đoàn trưởng nói như vậy là có ý gì?”
Nam nhân tên Surce không kềm được lên tiếng hỏi.
Hạ Thiên mặt không thay đổi nhìn một nam một nữ trước mặt, thản nhiên nói: “Chính là nghĩa đen.”
Ánh mắt Erica hiện lên sự mờ mịt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ra.
Tô Bối Bối cũng không hiểu Hạ Thiên đang nói cái gì, không khỏi nguýt hắn một cái: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chơi cái trò bí hiểm gì chứ. Ngươi cũng không phải người thích đặt câu đố mà.”
“Haiz, được rồi, ai bảo các ngươi đều ngốc như thế.” Hạ Thiên bất đắc dĩ nhếch miệng, đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi dự định khi nào thì ra tay với ta?”
Một nam một nữ liếc nhìn nhau, hai người vẫn không hiểu như cũ.
“Ta thật sự không biết Hạ đoàn trưởng đang nói chuyện gì.” Surce lao đến quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Ta, Surce luôn trung thành tuyệt đối với Ám Ảnh Đoàn, tuyệt không hai lòng. Cho nên, không có chuyện ta ra tay với ngài được.”
Erica cũng biểu đạt lòng trung thành của mình, đồng thời cũng có chút hối hận: “Ám Ảnh Đoàn rơi vào tình huống như bây giờ, chúng ta đích thật phải gánh trách nhiệm, nhưng nói như thế nào thì tội cũng không đáng chết, xin Hạ đoàn trưởng đừng đe dọa chúng ta.”
“Ta thấy bọn họ rất thành khẩn, ngươi không phải muốn giết bọn họ chứ?” Tô Bối Bối kinh ngạc nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên thở dài, nói với Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, nàng ngốc thì cũng thôi đi, mắt còn có vấn đề. Nàng nhìn cổ của bọn họ đi.”
“Trên cổ bọn họ có cái gì kỳ quái sao?” Lúc này, Tô Bối Bối mới nhìn lên cổ của hai người kia, vừa dài vừa trắng. Điểm đặc biệt duy nhất chính là hai người đều mang theo cái vòng cổ màu đen.
Vòng cổ này gần như bao quanh cổ, nhưng nhìn sao cũng không có cảm giác gì lạ.
Dù sao, loại vòng cổ này rất thịnh hành. Nói không chừng còn có thể bảo vệ cổ không bị tập kích.
“Các ngươi tháo vòng cổ xuống xem sao.” Tô Bối Bối biết Hạ Thiên nói chuyện xưa nay không bắn tên không đích. Nếu hắn đã nhắc đến vòng cổ của bọn họ, trên cổ của bọn họ nhất định có vấn đề.
Surce do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay tháo vòng cổ xuống, sau đó quăng về phía Tô Bối Bối, lớn tiếng quát: “Ra tay.”
Cùng lúc đó, Erica đột nhiên tiến lên phía trước, hai cái khóa bay ném vào hai tay Hạ Thiên, vững vàng đính hai tay của hắn vào bể bơi.
Sau đó, nàng ta nhảy vào trong bể bơi, ném ra hai sợi dây xích khóa chặt hai chân Hạ Thiên lại.
Ầm ầm ầm.
Surce cũng không nghỉ ngơi, rút một cây súng ngắn từ trong ngực ra nhắm ngay đầu Hạ Thiên bắn bốn năm phát, phát nào cũng trúng ngay mi tâm.
“Đắc thủ?”
Surce đang định nở nụ cười, nhưng rất nhanh đã biến thành hoảng sợ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự mỉa mai: “Với chút bản lãnh này mà ngươi đòi giết ta, các ngươi rốt cuộc phải tự tin đến cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.”
Trong bể bơi, Erica định chui ra khỏi mặt nước nhưng lại bị Hạ Thiên đạp một cước trở về. Gương mặt của nàng ta nặng nề đập vào đáy bể bơi, răng trong miệng vỡ nát, mặt khắc chặt vào bên trong gạch.
Surce thấy thời cơ bất ổn, liền quay người muốn đào tẩu.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tô Bối Bối cau mày, một cước đá vào mặt người này, đá hắn ta giống như đá chó hoang trở về.
Hạ Thiên chậm rãi nhấc nữ nhân trong bể bơi ra, ném vào bên trên thành bể: “Đúng là nhàm chán đến cực độ.”
Tô Bối Bối bước qua, tháo vòng cổ của hai người này xuống, phát hiện động mạch cổ của bọn họ có hai vết răng rất sâu, có chút ngoài ý muốn nói: “Bọn họ bị quỷ hút máu cắn sao?”
“Cũng không khác gì lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Bọn họ hẳn đã chết từ hai ngày trước, sau đó biến thành cương thi đến giả ngu với ta.”
“Vậy bọn họ bị ai biến thành như vậy?” Tô Bối Bối cau mày: “Chẳng lẽ là Thất Thánh Đồ giở trò quỷ?”
Hạ Thiên nói: “Ta chẳng quan tâm là ai đã giở trò quỷ. Nếu hắn ta đã chọc đến ta, hắn ta cũng đừng trách ta nhổ tận gốc tất cả.”
“Đám người đó xác thực ghê tởm.” Tô Bối Bối có chút khó chịu: “Cắn chết người thì cũng thôi đi, còn lợi dụng bọn họ làm chuyện này nữa.”
“Hai người này vốn là nội gian trà trộn vào Ám Ảnh Đoàn.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Trước kia, Ngải Vi Nhi giữ bọn họ lại chỉ vì muốn câu cá, nhưng nàng còn chưa kịp ra tay đã đến Tiên Vân đại lục. Việc này trước phải gác lại.”
Tô Bối Bối im lặng: “Thì ra ngươi đã sớm biết bọn họ là nội gian. Ta còn tưởng rằng ngươi lâm trận nhận ra sơ hở gì nữa chứ.”
“Biết sớm biết muộn cũng như nhau mà thôi.” Hạ Thiên cười nói: “Cái gì mà ta không biết chứ, không ai qua được ánh mắt của ta đâu.”
“Ngon nhỉ.” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Chúng ta xử lý hai người này như thế nào? Ta không muốn ở chung một phòng với hai con zombie đâu.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Yên tâm đi, lát nữa, thành viên thật sự của Ám Ảnh Đoàn sẽ đến. Đến lúc đó cứ giao cho bọn họ xử lý là được.”
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên.
“Lần này đến là Ám Ảnh Đoàn hay là sát thủ nào khác?” Tô Bối Bối bước ra mở cửa, sau đó nháy mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nàng mở cửa ra chẳng phải sẽ biết sao?”
“Nếu ta mở cửa nhưng vẫn không biết thì sao?” Tô Bối Bối hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận