Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2420: Đảo Sương Nguyệt

Hoàng Đảo Chủ chỉ vào vị tráng hán cao hai mét kia, rồi nói với Hạ Thiên và A Cửu nói: “Quên giới thiệu với hai vị, vị này là Cao Vô Ưu, các ngươi có thể làm quen một chút.”
“Không có hứng thú.” Hạ Thiên bĩu môi, “Loại tạp ngư này không xứng để ta lãng phí thời gian, lão đầu nhà ngươi vẫn nên nhanh một chút đi.”
Với thân thể cao hai mét của Cao Vô Ưu đối với người bình thường mà nói chính là tồn tại cực kỳ áp bức, chỉ là với Hạ Thiên và A Cửu thì cũng chỉ là một tên ngốc to xác mà thôi.
“Hừ.” Nghe thấy Hạ Thiên nói vậy, Cao Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Hoàng Đảo Chủ cũng không tức giận về sự khinh thường của Hạ Thiên, tiếp tục nói: “Hai suất còn lại tất nhiên là của Hạ tiên sinh và Cửu cô nương.”
“Chờ đã, có phải ngươi tính sai rồi hay không Hoàng đảo chủ! ?”
Người ngoại quốc Sử Bội La vẫn luôn không lên tiếng bất mãn nói: “Bốn suất trước đó ta không có ý kiến gì, nhưng dựa vào cái gì mà Hạ Thiên và nữ nhân kia cũng được chứ, bọn họ đã cống hiến gì cho Trường Sinh hội đâu, chi bằng đưa danh ngạch đó cho ta và Mã tiểu thư.”
“Bỏ đi, ta không có chấp niệm gì với danh ngạch cả, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.”
Mã Khỉ Linh không thể nín được cười cười, rõ ràng biết Sử Bội La đang lôi kéo nàng, chỉ là đạo mưu cầu khác nhau cho nên nàng trước giờ đều không có tình cảm gì với người nước ngoài này, đương nhiên sẽ không nhận ân tình của hắn.
“Sử tiên sinh, lão phu đã nói rồi, có ý kiến gì thì chờ trận pháp mở ra lại nói.”
Hoàng đảo chủ không để ý đến kháng nghị của Sử Bội La, hờ hững nói: “Khi trận pháp mở ra có thể tùy các ngươi, có điều hạ thủ phải có chừng mực chút.”
Ứng Hiểu Nguyệt không kiên nhẫn nói: “Vậy nhanh ấn mở trận pháp đi, đừng chần chừ nữa.”
“Được.”
Hoàng đảo chủ chậm rãi đứng dậy, bỗng dưng đi đến một góc, tiện tay đẩy liền khiến vách tường bay xa mấy chục mét, ba mặt tường khác đều thi nhau lùi lại.
Không bao lâu sau, toàn bộ phòng họp đã biến thành một khoảng sân vận động cực kỳ rộng lớn.
“Trận pháp lên.”
Hoàng đảo chủ giơ tay lên, tiếp đó mặt đất của gian phòng lập tức sụp đổ, “Mọi người chú ý.”
Đám người đang ngồi đều không có phòng bị gì cả, cứ thế đột nhiên rơi xuống, có mấy người không nhịn được mà hét lên.
Hạ Thiên đã sớm đoán được trước rồi, hắn đưa tay ôm eo A Cửu: “Cửu nha đầu không cần sợ, có ta ôm nàng sẽ không rơi xuống đâu.”
“Ai sợ chứ.” A Cửu lườm Hạ Thiên, “Không rơi xuống thì sao thấy được trận pháp?”
“Cũng đúng.” Hạ Thiên lấy lại tinh thần, cười hì hì nói: “Kỳ thực trận pháp kia cũng không đẹp gì cả, chi bằng ta dẫn nàng đi xem cái khác đẹp hơn.”
A Cửu tức giận nói: “Buông tay, chàng không đi thì ta đi.”
“Được rồi, vậy thì đi xem một chút.”
Hạ Thiên bĩu môi, vẻ mặt chẳng sao cả: “Cơ mà bọn hắn cũng bắt đầu chơi kiểu này rồi, có thể từ từ xuống đó.”
Hạ Thiên nở nụ cười, ôm A Cửu chậm rãi rơi xuống, không hề có chút vội vàng nào.
“Hửm?” A Cửu nhướn mày, biết Hạ Thiên nói chơi kiểu này là có ý gì, bởi vì phía dưới đã vang lên tiếng đánh nhau, thậm chí còn có mấy tiếng súng vang lên, xem ra bọn hắn thật sự trở mặt nhau vì cái gọi là danh ngạch.
Chờ đến lúc Hạ Thiên và A Cửu rơi xuống lòng đất, âm thanh kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bốn người đang chờ bọn hắn.
Bất ngờ chính là bốn người đó lại là Ứng Hiểu Nguyệt, Tiêu Diễm Diễm, Mã Khỉ Linh cùng với người trẻ tuổi mang mặt nạ quỷ kia.
Trừ mấy người đó ra thì không thấy ai nữa, bao gồm cả vị Hoàng đảo chủ kia, trên mặt đất cũng không thấy thi thể gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” A Cửu có chút không hiểu hỏi.
Ứng Hiểu Nguyệt sắc mặt nặng nề, nhịn không được mắng to: “Bị bọn hắn lừa rồi, ở đây hoàn toàn không có trận pháp gì hết.”
“Tính sai.” Người trẻ tuổi đeo mặt nạ quỷ hừ lạnh một tiếng: “Hẳn là đám người kia đã thương lượng xong trước.”
“Sau đó vị Hoàng đảo chủ kia ở đây mai phục.” Mã Khỉ Linh cười cười, “Chúng ta vừa ra liền bị tập kích, đợi khi phản kích lại thì năm người kia đã chạy trốn từ bí đạo.”
A Cửu hỏi: “Bí đạo kia đâu?”
“Đóng rồi.” Tiêu Diễm Diễm thở dài, bất mãn nói: “Tên họ Hoàng kia, ăn của Tiêu gia chúng ta, dùng của Tiêu gia chúng ta, lại còn dám làm như thế với ta.”
“Chờ đến lúc ta đi ra nhất định phải lột da hắn.”
Ứng Hiểu Nguyệt có chút nóng nảy, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía Hạ Thiên, nói khẽ: “Bây giờ nên làm gì?”
“Còn làm sao được, nghĩ biện pháp ra ngoài thôi.”
Tiêu Diễm Diễm có vẻ tương đương sốt ruột, “Bây giờ ở lại nơi này quá nguy hiểm, không chừng họ Hoàng kia còn có hậu chiêu.”
Nàng vừa dứt lời liền có một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó nơi xa có mấy điểm sáng bay đến, hình như là đom đóm, bay không nhanh lắm, nhưng lại phát ra một loại âm thanh kỳ lạ, âm thanh vỗ cánh rất khác nhau, dường như có đồ gì đang bị thiêu đốt.
Tiêu Diễm Diễm nghi ngờ nói: “Đom đóm?”
“Không phải, là quỷ hỏa hủ huỳnh.” Ứng Hiểu Nguyệt biến sắc, vội vàng kêu lên.
“Quỷ hỏa hủ huỳnh là cái gì, sao ta chưa từng nghe qua nhỉ.”
Mã Khỉ Linh giải thích: “Tóm lại không phải vật gì tốt, chỉ cần nó dính vào trên người thì trong nháy mắt sẽ bị đốt thành tro bụi, thần tiên cũng không cứu được, mọi người nhất định phải cẩn thận.”
“Nhưng những sinh vật này rõ ràng chỉ có trên đảo Sương Nguyệt cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?”
Ứng Hiểu Nguyệt nghĩ mãi không ra, vừa nói vừa lấy một bình dược nhỏ phun lên người mình.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Bởi vì nơi đây đã là đảo Sương Nguyệt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận