Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2196. Nhìn lầm người

“Tránh ra!” Tần Tiểu Lạc quát mắng.
Hai người mặc áo đen không có nửa điểm phản ứng.
“Trước khi chuyện này còn chưa quyết định xong, ai cũng không được phép đi ra khỏi căn phòng này.” Triệu Hiểu Trác lườm Tần Tiểu Lạc, vẻ mặt không có nửa điểm thay đổi.
Tất nhiên những người của gia tộc khác không nghe lời Triệu Hiểu Trác nói, còn chẳng muốn nói lời chào tạm biệt, trực tiếp đi về phía cửa.
Những người ấy đều bị ngăn cản lại.
“Ta đã nói qua, chuyện này chưa xác định xong, ai cũng không thể rời khỏi!” Ánh mắt của Triệu Hiểu Trác trầm xuống, tàn bạo nói nói: “Không nên ép ta ra tay với các ngươi.”
Người của nhà họ Tống hừ lạnh nói: “Vậy ngươi thử ra tay xem!”
Ầm!
Chỉ thấy một cái bóng thoáng qua, trong nháy mắt người của nhà họ Tống bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, máu và răng gãy trong miệng bị phun ra ngoài.
“Hả? Tình huống gì đây!”
“Tốc độ thật nhanh!”
“Làm sao có thể!”
Tần Tiểu Lạc nhìn mà ngây người, hầu như trước đó chỉ có Hạ Thiên mới dùng được chiêu này, nàng không thấy nhưng biết, vì thường xuyên nghe bọn người Triệu Thanh Thanh nói tới, hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày sẽ nhìn thấy ở trên người Triệu Hiểu Trác.
“Hạ Thiên biết, bây giờ ta cũng sẽ biết.” Mặt của Triệu Hiểu Trác đầy vẻ lạnh lẽo: “Hạ Thiên không biết, lúc này, ta cũng sẽ không. Hơn nữa mặc dù Hạ Thiên lợi hại, nhưng dù sao vẫn là người, mà trong ba ngày qua, ta đã thấy được thần chân chính. Loại lực lượng ấy là do hắn ban cho ta, chỉ cần các ngươi quy phục, các ngươi cũng có thể nắm giữ.”
Câu nói kia làm cho những người khác động tâm, loại quyền thế này bọn hắn không có biện pháp khống chế, nhưng đúng là có ít người ngăn cản được loại sức mạnh quỷ thần khó lường này.
“Các ngươi chỉ cần ký vào thì có thể, Hạ Thiên để cho ta giải quyết.” Triệu Hiểu Trác kiêu ngạo nói: “Từ nay về sau, tất cả gia tộc ở Kinh thành chúng ta có thể ngẩng đầu lên làm người, không cần dựa vào bất kỳ người nào, còn có chuyện gì làm cho người ta cảm thấy vui sướng hơn chuyện này chứ?”
“Ngươi thực sự là......” Tần Tiểu Lạc nhìn Triệu Hiểu Trác hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải: “Hạ Thiên đã nhìn lầm ngươi, đại ca cũng nhìn lầm ngươi.”
“Ngậm miệng!” Triệu Hiểu Trác đi đến trước mặt Tần Tiểu Lạc, trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi, chuyện hôm nay nuốt vào trong bụng cho ta, ngươi làm chủ mẫu nhà họ Triệu cho tốt, nếu không, đừng trách ta không niệm tình xưa.”
“Ngươi không phải Triệu Hiểu Trác!” Bỗng nhiên Tần Tiểu Lạc mở miệng nói một câu như vậy.
Triệu Hiểu Trác sửng sốt một chút, lập tức nói: “Ngươi mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi.”
“Ngươi tuyệt đối không phải hắn!” Giọng của Tần Tiểu Lạc khẳng định.
“Tự tìm đường chết!” Triệu Hiểu Trác đưa tay định bóp cổ Tần Tiểu Lạc, kết quả tay còn chưa đụng được Tần Tiểu Lạc thì như bị điện giật mà rụt tay về.
Cùng lúc đó, đột nhiên một giọng nói lười biếng vang lên trong phòng họp: “Hắn thật sự không phải Triệu Hiểu Trác.”
“Ai!” Triệu Hiểu Trác cảnh giác nhìn bốn phía: “Lăn ra đây!”
Hai bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Tần Tiểu Lạc trong phút chốc, chính là Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
“Sư phụ, hắn thật sự không phải là Hiểu Trác sao, nhìn qua hoàn toàn giống nhau như đúc mà?” Triệu Thanh Thanh nhìn Triệu Hiểu Trác đứng ở đối diện, bất kể là khuôn mặt hay hành động đều không có gì khác trong ấn tượng, có thể sự khác biệt duy nhất chính là tính cách thay đổi, trước đó Triệu Hiểu Trác vô cùng yêu thương Tần Tiểu Lạc, tuyệt đối sẽ không có thái độ ác liệt với nàng ấy như vậy.
“Nói hắn là giả cũng không đúng lắm.” Hạ Thiên nhìn Triệu Hiểu Trác trước mắt, chợt nhớ tới Quỷ Ảnh mình từng gặp phải ở cung điện dưới đáy biển, “Chính xác phải nói, hắn thật sự là hàng giả, không đúng, mà là thật giả lẫn lộn.”
Triệu Thanh Thanh có chút bó tay rồi, nhìn Hạ Thiên: “Sư phụ, đến lúc này mà ngươi còn có tâm trạng luyện vè lẹo lưỡi. Rốt cuộc hắn là thật hay giả?”
“Là thật, mà cũng là giả.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Triệu Thanh Thanh ngờ vực không hiểu: “Câu trả lời giống như chưa nói vậy.”
“Đồ đệ, ngươi thật là kém thông minh.” Hạ Thiên lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Ngoại trừ Tiểu muội chân dài, trong những người vợ của ta thì ngươi là ngốc nhất, Trước đó A Cửu cũng ngốc giống như ngươi, nhưng bây giờ đã trở nên thông minh hơn.”
“Hạ Thiên, ta đã biết loại bom đó không có hiệu quả gì với ngươi!” Sau khi Triệu Hiểu Trác nhìn thấy Hạ Thiên, nét mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng lạnh lùng nói: “Cũng tốt, vốn là muốn kéo dài chút thời gian mà thôi. Bây giờ, vừa vặn ngay trước mặt đại biểu của các gia tộc lớn, kết thúc thần thoại bất bại của ngươi, từ đây thiên hạ đi vào thời đại mới của ta!”
“Cái gì thời đại của ngươi, thời đại của ta, ngươi tập thể dục theo đài radio sao?” Hạ Thiên cười hì hì, “Nhưng đầu óc ngươi không tốt, đoán chừng ngươi không thích xem người ta nhảy.”
Triệu Thanh Thanh ngẩn người: “Sư phụ, tập thể dục theo đài radio cần đầu óc sao?”
“Không cần, vậy ngươi có nhảy không?” Hạ Thiên hỏi.
Triệu Thanh Thanh vừa cười vừa nói: “Chỉ cần sư phụ thích xem, mặc kệ là thể thao nhảy múa gì đó thì ta đều nhảy.”
Đồ đệ này rất ngoan, thật sự chỉ vụng về ngốc nghếch một chút. Nhưng Hạ Thiên không thèm quan tâm nữ nhân của mình ngu ngốc hay thông minh, chỉ cần có vóc người tốt, dung mạo xinh đẹp là được rồi. Những chuyện khác, hắn lo là đủ.
“Đi chết đi!” Triệu Hiểu Trác nắm hai quả đấm, trong nháy mắt vọt đến sau lưng Hạ Thiên, dùng hết khí lực cả người mà đánh vào sau lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Còn sống không tốt sao, tại sao luôn có người vội vàng tự tìm cái chết chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận