Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2913: Ngươi quên ta rồi sao?

Vạn Lung Vương cũng không có quá nhiều kinh ngạc, phẫn nộ quát: “Người nào dám tự tiện xông vào Ngọc Trụ Cung. Đệ tử thị vệ đâu, bắt chúng lại cho ta.”
“Đừng gọi nữa, người bên ngoài bị ta ném hết rồi, trong chốc lát không tỉnh lại được đâu.” Một giọng nói lười biếng vang lên bên trong cung điện.
Vạn Lung Vương nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng cao gầy từ trong khói bụi bước ra, không khỏi quát hỏi: “Ngươi là ai?”
“Hắn đến là để giết ngươi.” Nữ nhân váy trắng thản nhiên cười một tiếng, nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, nếu ngươi muốn cứu A Cửu, ngươi hãy giết chết ông ta cho ta.”
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm đạp cửa cung bước vào. Bọn họ nhìn thấy bên trong có hai người, một nam một nữ. Người nam diện mạo âm nhu, đang rất nóng giận, vừa nhìn thấy bọn họ là mở miệng mắng, kêu to muốn bắt hai người bọn họ lại. Một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy trắng thân hình lờ mờ, Hạ Thiên có cảm giác mình quen với người này.
“Đừng gọi nữa, bên ngoài chẳng có ai đâu.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu với nam nhân âm nhu.
Nam nhân âm nhu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, ngạc nhiên quát: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây?” Không đợi Hạ Thiên trả lời, nữ nhân váy trắng đã trả lời trước: “Hắn đương nhiên là người đến giết ngươi.”
“Ai nói ta muốn giết ông ta.” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn nữ nhân váy trắng: “Ta chỉ đến tìm Chưởng môn mượn thứ gì đó lên trên cứu người mà thôi.”
Ánh mắt Vạn Lung Vương ngưng lại, lạnh giọng nói: “Lão phu chính là Chưởng môn Vạn Lung động thiên, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai, cái này ngươi biết cũng chẳng có tác dụng.” Hạ Thiên nói: “Nghe nói ngươi có thể trực tiếp mang người lên phía trên, đúng hay không?”
Vạn Lung Vương khẽ gật đầu: “Không sai, Chưởng môn mỗi tầng đều có quyền hạn này.”
“Vậy là được rồi.” Hạ Thiên đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ ngươi mang ta và vợ Tiêm Tiêm lên phía trên đi.”
“Buồn cười!” Vạn Lung Vương giận quá hóa cười, chỉ vào Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Lão phu ngay cả các ngươi là ai cũng không biết, vì sao ta lại phải giúp các ngươi? Huống chi các ngươi phá vỡ cửa cung, đả thương đệ tử của ta, ta không giết chết các ngươi ngay tại chỗ đã phá lệ nhân từ rồi.”
Hạ Thiên không hề lo lắng: “Chỉ có một cánh cửa, phá thì phá. Bên ngoài chỉ toàn là mấy đứa ngớ ngẩn. Nếu bọn họ không cản đường của ta, ta cũng lười đánh bọn họ. Huống chi ta đã hạ thủ lưu tình, bằng không, bọn họ chết sạch cả rồi. Ngươi mau đưa chúng ta lên trên đi, không thì ngay cả ngươi cũng bị đánh cùng một chỗ.”
“Làm càn!” Vạn Lung Vương gầm thét, thể hiện uy nghiêm của một Chưởng môn.
Lúc này, nữ nhân váy trắng bỗng nhiên nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, nếu ngươi muốn cứu A Cửu, ngươi giết ông ta đi.”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân váy trắng: “Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
Nữ nhân váy trắng khẽ cười: “Mới bao lâu không gặp, ngươi đã quên ta rồi sao?”
“Ngươi nhìn rất quen mắt, nhưng ngươi lại không giống bất kỳ người nào ta gặp, thật kỳ lạ.” Hạ Thiên bất luận trí nhớ hay sức quan sát đều có thể xưng mạnh nhất thế giới. Trừ phi hắn lười nhớ người, bằng không, tuyệt đối gặp qua thì không bao giờ quên được. Tuy nhiên, hắn nhớ mãi vẫn không ra đã gặp nữ nhân này ở đâu, thật sự có chút khó tin.
“Điều này cũng chẳng có gì kỳ quái.” Nụ cười nữ nhân váy trắng lại càng tăng lên: “Bởi vì chúng ta đã từng giao phong nhiều lần nhưng chưa từng gặp mặt. Tuy nhiên, ngươi sẽ không quên danh hào của ta mới đúng chứ.”
Bạch Tiêm Tiêm nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: “Thiên ca ca, nàng ta chính là âm Hậu.”
Hạ Thiên hỏi: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng xác định chứ?”
“Mặc dù hình dáng có chút thay đổi, nhưng hẳn tám chín phần mười.” Sau khi Bạch Tiêm Tiêm bước vào, nàng vẫn nhìn chằm chằm nữ nhân váy trắng không buông, đã có chút nắm chắc.
Hạ Thiên cũng lười nói mấy lời khách sáo, trực tiếp hỏi: “Ngươi chính là âm Hậu?”
“Đúng, ta chính là âm Hậu.” Nữ nhân váy trắng không do dự gật đầu, còn bổ sung thêm một câu: “Bây giờ, ta đã là Tiên Hậu của Thiên Ngoại Thiên. A Cửu đang ở trong tay của ta, ngươi nhất định phải nghe lời của ta mới cứu nàng ấy ra ngoài được.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Không cần phải như vậy, bây giờ ta xử lý ngươi, sau đó cứu Cửu nha đầu ra cũng vậy thôi.”
“Ngươi quá ngây thơ rồi.” Nữ nhân váy trắng lắc đầu cười nói: “Không nói trước ngươi có bản lãnh giết ta hay không, cho dù ngươi giết được ta, điều này cũng đồng nghĩa với việc ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết A Cửu ở đâu chứ đừng nói chi đến việc cứu nàng.”
“Ta cứ bắt ngươi lại trước, sau đó chậm rãi tra hỏi là Cự Dương.” Hạ Thiên vẫn không cảm thấy đây là vấn đề nan giải gì: “Mặc kệ ngươi là âm Hậu hay là Tiên Hậu, dưới châm pháp của ta, cam đoan ngươi sẽ ngoan ngoãn phối hợp.”
Nữ nhân váy trắng hơi thất vọng, lắc đầu nói: “Ta biết Nghịch Thiên Bát Châm của ngươi rất lợi hại, nhưng nó không phải là vạn năng, càng không phải không gì làm không được. Ngươi cho rằng tại sao ta lại gạt ngươi đến Tiểu Tiên Giới chứ?”
“Ta chẳng hứng thú biết vì sao cả.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn: “Tóm lại, hoặc ngươi nhanh chóng trả A Cửu cho ta, hoặc bây giờ ta xử lý ngươi.”
Vạn Lung Vương thấy hai người này không thèm nhìn ông ta, lửa giận càng bốc lên: “Này, hai người các ngươi chẳng để lão phu vào mắt.”
“Nơi này tạm thời không có việc của ngươi, ngươi cút sang một bên cho ta.” Hạ Thiên tiện tay vung vào mặt Vạn Lung Vương.
“Buồn cười.” Vạn Lung Vương cảm thấy mình bị làm nhục quá lớn, quát lớn tiếng hơn: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể tạo thành tổn hại gì cho lão phu… A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận