Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2247. âm Y Môn

"Có ta ở đây thì vợ Y Y sẽ không chết, càng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì." Hạ Thiên nghiêm túc nói: "Còn nữa, nếu như vợ Y Y muốn giết ai thì nàng ấy sẽ chính miệng nói với ta, không cần nhờ ngươi nhắn gửi gì."
Ứng Hiểu Nguyệt lắc đầu, thành khẩn nói: "Hạ Thiên, hẳn là ngươi cũng biết tính cách của Y Tiểu Âm rồi, lòng tự tôn của nàng ấy rất lớn, sẽ rất ít khi chủ động mở miệng nhờ vả ngươi. Huống chi người nàng ấy muốn giết lần này có quan hệ mật thiết với âm Y Môn, nàng ấy càng không thể nhờ ngươi."
"Điều này cũng đúng." Hạ Thiên nghe vậy không khỏi gật đầu, lòng tự tôn của Y Tiểu Âm rất lớn, có thể thấy được qua việc mấy năm nay nàng vẫn luôn từ chối vào ở đảo Thần Tiên.
Đương nhiên nếu như hắn sử dụng biện pháp cưỡng chế thì cũng có thể làm Y Tiểu Âm khuất phục, nhưng mà hắn không muốn làm vậy, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Ứng Hiểu Nguyệt âm thầm quan sát biểu lộ của Hạ Thiên, đúng lúc nói: "Chắc là ngươi cũng biết Y Tiểu Âm rời khỏi Giang Hải, vậy ngươi biết nàng ấy đi đâu không?"
"Đừng nói chuyện vòng vèo với ta, coi chừng ta đánh ngươi." Hạ Thiên ghét nhất mấy tên ngốc nói chuyện quanh co lòng vòng, quá lãng phí thời gian.
"Được rồi, vậy thì ta nói thẳng." Ứng Hiểu Nguyệt cũng sợ chọc giận Hạ Thiên, "Nàng ấy đi tổng bộ của âm Y Môn, hơn nữa còn có suy nghĩ một lòng phải chết, ta hy vọng ngươi có thể đi cứu nàng ấy."
Hạ Thiên hỏi: "Tổng bộ của âm Y Môn ở đâu, bây giờ ta đi phá hủy nó."
"Chuyện này e rằng ta không giúp được." Ứng Hiểu Nguyệt lắc đầu, thở dài nói: "Tổng bộ của âm Y Môn không cố định mà thường xuyên thay đổi, chỉ có môn chủ và đệ tử hạch tâm mới có thể biết, còn ta đã rời đi âm Y Môn rất lâu rồi. Vốn dĩ lần này ta đi tìm Y Tiểu Âm để hợp tác, nàng ấy cũng đã đồng ý, nhưng đến cuối cùng nàng ấy lại đổi ý, tự đi một thân một mình."
"Vậy ngươi còn có ích lợi gì nữa?" Hạ Thiên hung tợn trừng Ứng Hiểu Nguyệt: "Chi bằng xử lý ngươi trước rồi lại đi tìm vợ Y Y."
Ứng Hiểu Nguyệt không khỏi hoảng sợ, nàng không ngờ Hạ Thiên chỉ tùy tiện trừng mắt một cái cũng đã làm nàng cảm nhận được một uy áp to lớn, người này thật kinh khủng.
"Hạ Thiên, ngươi đừng kích động." Ứng Hiểu Nguyệt vội vàng trấn an Hạ Thiên: "Mặc dù ta không biết vị trí hiện giờ của tổng bộ âm Y Môn, nhưng chúng ta có một biện pháp đặc biệt, đảm bảo có thể tìm thấy vị trí của nó trong vòng ba ngày, nhưng ta có một điều kiện nho nhỏ."
Hạ Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi có thể nói, ta sẽ suy xét có đồng ý hay không."
"Điều kiện của ta rất đơn giản. Ta sẽ để lại tất cả âm Y Môn cho Y Tiểu m, nhưng nhất định phải đưa cho ta bí pháp 'Phản lão hoàn đồng', các ngươi không thể cướp nó." Ứng Hiểu Nguyệt trịnh trọng nói: "Đây là bí mật tối cao của âm Y Môn, chỉ có tối đa năm người biết đến, ngay cả Y Tiểu Âm cũng là do ta nói cho nàng ấy biết."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hắn chính là tu tiên giả, đã sớm trường sinh bất tử, còn muốn bí pháp phản lão hoàn đồng làm gì, "Vợ Y Y cũng sẽ không có hứng thú gì với cái này, ngươi muốn thì cho ngươi."
"Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó hy vọng ngươi sẽ không nuốt lời." Viên đá trong lòng Ứng Hiểu Nguyệt khẽ buông lỏng, nhưng mà vẫn nhắc nhở Hạ Thiên: "Nếu như ngươi muốn đổi ý, vậy thì ngươi chính là kẻ địch của Thiên Cung chúng ta."
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: "Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta, nếu các ngươi muốn chết, vậy ta không ngại thành toàn cho các người."
"Đây không phải là uy hiếp, chỉ là ta muốn nhắc nhở thôi." Bây giờ Ứng Hiểu Nguyệt không muốn trở mặt, "Cứ quyết định như vậy đi."
"Này, ngươi còn chưa nói ta nên đi giết ai đâu." Hạ Thiên bĩu môi nói.
Ứng Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta muốn ngươi giết tổ sư sáng lập ra môn phái âm Y Môn, cũng chính là lão yêu bà âm Hậu kia, rất có thể Y Tiểu Âm đã bị nàng ta theo dõi. Lão yêu bà này đã sống ít nhất hơn trăm năm, thực lực rất là khủng bố. Đến lúc đó chúng ta sẽ phái vài cao thủ cùng đi với ngươi, nhất định phải đánh chết nàng ngay tại chỗ, nếu không hậu quả…"
"Được rồi, ta đã biết." Hạ Thiên gật đầu, chẳng thèm để ý nói: "Bây giờ ta đánh ngươi một trận, sau đó ngươi biến đi."
"Hả?" Đây là lần đầu Ứng Hiểu Nguyệt tiếp xúc với loại người như Hạ Thiên, nói chuyện và hành động hoàn toàn không tuân theo một quy tắc nào, thực sự không thể nắm bắt được suy nghĩ.
Hạ Thiên lắc đầu, rõ ràng thất vọng về năng lực phân tích của Ứng Hiểu Nguyệt: "Ngươi nghe không hiểu sao?"
"Ta nhớ là vừa rồi ngươi nói không đánh ta." Ứng Hiểu Nguyệt thử thăm dò.
"Ta có nói như vậy sao?" Hạ Thiên bày ra vẻ mặt nghi ngờ.
Ứng Hiểu Nguyệt gật đầu nói: "Đúng là ngươi đã nói như vậy, ngươi nói là nếu như không phải bởi vì nhàm chán thì đã sớm đánh ta rồi."
"Phanh!"
Ứng Hiểu Nguyệt còn chưa dứt lời thì cả người đã bay lên cao, đập trúng trần nhà, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
"Bây giờ ta không nhàm chán, cho nên quyết định đánh ngươi." Hạ Thiên vẫn lưu lại ít sức lực, lười biếng nói: "Đây là ta thay nha đầu Thạch Thuần đánh ngươi, ai bảo ngươi dám giả mạo nàng."
Ứng Hiểu Nguyệt bị đánh rất đau, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, ngay cả thở dốc cũng đau đớn muốn chết.
Hạ Thiên không tiếp tục để ý Ứng Hiểu Nguyệt nữa, bóng người lóe lên, nháy mắt đã rời khỏi khách sạn, một bên rút điện thoại gọi cho Y Tiểu m.
Quả nhiên, hắn đợi nửa ngày vẫn không có ai bắt máy, sau đó hắn lại gọi điện cho Ninh Nhụy Nhụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận