Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3112: Nhân vật phản diện thường hay chết sớm vì nói nhiều

“Mạc Hoài Đức, quả thật là do ngươi làm.” Hồ lão thái thái mở to mắt, không thể tin nổi.
Mạc Công bật cười đắc ý, cũng lười giả bộ: “Đúng, là ta làm đấy.”
“Vì sao?” Hồ lão thái thái thật sự nghĩ mãi mà không rõ: “Nếu ngươi có gì oán hận ta, ngươi có thể nói ra, tại sao lại ra tay với cổ trùng?”
“Từ trước đến nay, lão tỷ tỷ luôn đối xử không tệ với ta, ta nào có lời gì oán giận chứ?” Mạc Hoài Đức lắc đầu, lộ ra vẻ cảm kích: “Ta vẫn luôn ghi nhớ điều này trong lòng, chỉ là ta già rồi, tuổi thọ không dài, nhưng ta vẫn còn chưa muốn chết, hơn nữa ta còn muốn trường sinh bất lão.”
Hồ lão thái thái nghe xong, lại càng cảm thấy khó hiểu: “Ngươi không muốn chết thì có thể đi cầu y, ta cũng có thể cung cấp cổ trùng kéo dài tuổi thọ cho ngươi, vì sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy?”
“Phì, cho ta cổ trùng thì dùng được gì chứ?” Mạc Công phun một ngụm nước bọt, mắng to: “Ngươi cho rằng ta sẽ giống như Đường Lão Tam, Tào Trị Bản sao, biến thành con rối của Hồ gia các ngươi?”
Hồ lão thái thái quát hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đắc tội Hồ gia, Mạc gia các ngươi nửa bước khó đi ở Nam Cương, ngươi còn muốn trường sinh bất tử? Quả thật là si tâm vọng tưởng. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết.”
“Quả nhiên đã nổi nóng.” Nụ cười trên mặt Mạc Công không giảm, lại còn thản nhiên nói “Tuy nhiên, ngươi không uy hiếp được ta đâu. Đừng cho rằng ta không biết, bây giờ Hồ gia các ngươi cũng bản thân khó đảm bảo, sớm muộn gì cũng sẽ chìm. Tại sao ta lại phải cột chung một thuyền với Hồ gia các ngươi?”
“Nể giao tình sáu mươi năm, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Hồ lão thái thái lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi nói ra là ai sai ngươi làm, ta có thể buông tha cho người Mạc gia các ngươi.”
Mạc Công cười lạnh: “Hồ Tiểu Thúy, ngươi già nên hồ đồ rồi. Chỉ cần ngươi giao Nguyên Cổ Bí Hộp cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Thì ra là ngươi có chủ ý này? Xem ra, tiểu tử vừa rồi là do ngươi sắp xếp?” Hồ lão thái thái đột nhiên bừng tỉnh. Gia chủ Hồ gia từ trước đến nay đều do Khí cổ lựa chọn. Nếu Khí cổ nhận lầm hoặc xảy ra bất trắc, cũng chỉ có thể đến Nguyệt Phương Nguyên mời con cổ mẫu ra. Bây giờ cổ mẫu lại cất giữ bên trong Nguyên Cổ Bí Hộp.
“Không sai.” Mạc Công cũng không giả bộ, trực tiếp ngả bài: “Không chỉ hắn ta, người trong bữa tiệc này, ngoại trừ con cháu của ngươi và hai đứa sao chổi này, những người còn lại đều là người của ta. Thuận tiện ta muốn nói một câu, trong ngoài bữa tiệc, trong thức ăn đã sớm bị ta hạ độc. Bây giờ các ngươi cũng chỉ là dê bò mặc người ta chém giết.”
Quả nhiên, những người kia được Mạc Công vạch trần thân phận, lập tức rút ra vũ khí, gần như một đối một khống chế tất cả những người ở đây.
“Thì ra là có chuẩn bị mà đến.” Trên cổ Hồ lão thái thái cũng gác một con dao nhọn, người cầm dao chính là con gái của bà, Hồ Ứng Điệp: “Ngươi giỏi lắm, rất giỏi, lại ăn cây táo mà rào cây sung."
Hồ Ứng Điệp hừ lạnh: “Lão thái bà ngươi nên chết từ sớm. Có ngươi ở đây, chọn ai quản lý cũng vô dụng thôi, cuối cùng còn không phải do ngươi nói sao. Ta chịu đủ rồi. Giết ngươi, về sau ta chính là gia chủ.”
“Đúng là ngây thơ.” Hồ lão thái thái thất vọng cực kỳ đối với đứa con gái này. Có thể nói ra những lời đó, còn vọng tưởng thành sự thật, chẳng khác nào muốn chết.
“Ta ngây thơ nhưng bây giờ mạng của ngươi còn không phải nằm trong tay ta sao?” Hồ Ứng Điệp cười lạnh không thôi, lập tức nói với Mạc Công: “Nếu đã bị phát hiện, chúng ta trực tiếp ra tay, đừng chậm trễ thời gian.”
Ngải Luân nãy giờ vẫn chưa lên tiếng. Ông cảm thấy tình huống này có chút vi diệu: “Ta nói rốt cuộc các ngươi chuẩn bị bao nhiêu người, có vương bài gì hay không thì lấy ra hết đi. Bằng không, sau mười giây, ta có thể phản sát toàn bộ các ngươi đấy.”
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị đối thủ cho ngươi rồi.” Hồ Ứng Điệp cười lạnh, bỗng quát: “Hồ Tứ Nhãn, ra làm việc đi.”
Từ trong bóng tối lao ra một bóng người to lớn, là một nam tử đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: “Ứng Điệp, ngươi nóng nảy quá rồi. Bây giờ không phải là lúc bại lộ thân phận. Dù sao chúng ta ngay cả Nguyệt Phương Nguyên còn chưa trà trộn vào được.”
“Trà trộn vào đến nơi thì chết mất rồi. Mặc dù ta phản Hồ gia, nhưng ta không muốn đối nghịch với Cổ Thần bà bà.” Hồ Ứng Điệp hừ lạnh, hơi trào phúng: “Ta chỉ cần làm gia chủ Hồ gia. Các ngươi chỉ cần giết Hạ Thiên, còn có sư phụ của hắn. Tuy nói Trương Minh Đà không ở đây, nhưng Ngải Luân cũng là sư phụ của hắn, các ngươi giết chết ông ta đi.”
“Đi.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng mỉm cười nhìn Hạ Thiên: “Quá tốt rồi, Hạ Thiên, ngươi vạn lần không nghĩ đến sẽ rơi vào tay của ta.”
Hạ Thiên ung dung hỏi: “Ngươi là tên ngốc nào thế?”
“Ha ha, ngươi không biết ta thì không sao, nhưng ngươi nhất định biết em trai của ta.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng vừa cười vừa nói.
“Em trai là tên ngốc nào?” Hạ Thiên vẫn hờ hững như trước.
“Ha ha, đến bây giờ vẫn còn giả ngu.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng đẩy gọng kính của mình lên, cười nói: “Ta tên Hồ Tứ Quang, đến từ Hồ gia đảo quốc. Nói vậy, chắc ngươi có ấn tượng rồi chứ?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chẳng có ấn tượng gì cả.”
“Ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng quát: “Em trai ta Hồ Gia Vĩ đã chết trong tay tiện nhân Ninh Nhụy Nhụy của ngươi. Ta đến để báo thù cho nó.”
“Bớt nói nhảm đi.” Hồ Ứng Điệp không kiên nhẫn: “Ngươi chưa từng xem phim sao? Nhân vật phản diện bình thường hay chết vì nói nhiều, đừng cho hắn cơ hội lật bàn. Lúc này làm bộ cái gì nữa, cứ trực tiếp giết hắn, sau đó tiến hành bước kế tiếp của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận