Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3246: Câu hỏi này sai rồi

“Ngươi không phải là quỷ hút máu, đã trường sinh bất tử rồi sao?”
Tô Bối Bối tò mò hỏi.
“Ta chỉ trường sinh bất lão, cũng không phải không chết.” Bá tước Cuồng Hoan bất mãn nói: “Thậm chí ngay cả bất lão cũng không tính, bởi vì lúc nào ta cũng phải hút máu mới có thể duy trì thanh xuân cho mình, hơn nữa còn không thể ra ngoài vào ban ngày.”
“Ngươi nói thuốc trường sinh bất tử thật sự tồn tại sao?” Cao Trị ngược lại cảm thấy hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm Bá tước Cuồng Hoan.
Bá tước Cuồng Hoan cười lạnh, hỏi ngược lại: “Đương nhiên là tồn tại rồi. Không phải Đại thiên sứ Trường Sinh Thánh Điện các ngươi vẫn còn sống đến bây giờ sao?”
Gương mặt Cao Trị hiện lên vẻ không được tự nhiên, lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Thiên Cung là quái vật khổng lồ, ngươi xác định chỉ cần một sát thủ đỉnh tiêm thế giới là có thể giết được Cung chủ Thiên Cung sao?”
“Ta tự có cách.” Bá tước Cuồng Hoan nhìn Cao Trị và Hạ Thiên: “Vấn đề bây giờ là, hai người các ngươi phải nghe theo sự chỉ huy của ta. Thành công, các ngươi sẽ hưởng dụng vinh hoa phú quý không hết, hơn nữa còn có thể trường sinh bất tử. Không thành công, khẳng định chỉ có một chữ chết.”
Cao Trị không khỏi im lặng.
“Không hứng thú.” Hạ Thiên khá dứt khoát. Dù sao, cái gì vinh hoa phú quý, cái gì trường sinh bất tử, tất cả đều không có chút lực hấp dẫn đối với hắn: “Ta chỉ đến xử lý Bá tước Cuồng Hoan. Ngươi gọi ông ta ra đây nhận lấy cái chết là được.”
Bá tước Cuồng Hoan cười nhạo, chỉ vào Hạ Thiên: “Xem ra ngươi không có ý định hợp tác. Đã như vậy, ngươi không còn giá trị sống tiếp.”
“Ngươi mới là không có giá trị sống tiếp.” Hạ Thiên nhịn không được thở dài: “Vốn ngươi chỉ là thế thân, lại còn có cảm giác thành tựu. Ngươi ngay cả quỷ hút máu cũng không phải, đừng nói trường sinh bất tử, thật ra mạng của ngươi cũng không còn kéo được mấy ngày.”
“Đánh rắm.” Bá tước Cuồng Hoan giận tái mặt, áo khoác vung lên, vô số dơi phóng tới Hạ Thiên: “Ngươi chết cho ta.”
Hạ Thiên khinh bỉ lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay một cái, quét đám dơi thành tàn ảnh vỡ vụn.
“Ồ? Để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.” Bá tước Cuồng Hoan sửng sốt, lại vung áo khoác, thả ra nhiều dơi hơn.
Tô Bối Bối bỗng một cước đạp bay bá tước Cuồng Hoan, sau đó thuận thế giẫm chân lên áo của ông ta: “Ta cũng nhìn ra được ngươi không phải quỷ hút máu. Ngươi giống như nhà ảo thuật hơn.”
Xoẹt.
Một tiếng vang giòn, áo khoác của Bá tước Cuồng Hoan trong nháy mắt bị xé rách, lộ ra những đường ống chồng chất tràn ngập máu đỏ bên trong.
Huyết dịch thông qua đường ống phun ra ngoài, biến thành Huyết Biên Bức, nhưng thời gian sống sót chỉ có hạn, chỉ có thể dùng để dọa người một chút mà thôi.
“Các ngươi chờ đó cho ta.” Sau khi mất đi áo khoác, Bá tước Cuồng Hoan biến sắc, lập tức quay người trốn ra khỏi tòa thành.
Cao Trị tức đến toàn thân phát run, một cước giẫm Bá tước Cuồng Hoan xuống đất: “Ta bị một tên hề như ngươi lừa gạt, quả thật là một sự sỉ nhục. Ngươi cho rằng ngươi trốn được sao?”
“Đừng, đừng giết.” Lúc này, Bá tước Cuồng Hoan mới nhận sợ, vội vàng nói: “Mặc dù ta chỉ là thế thân nhưng những lời vừa nãy cũng là Bá tước đại nhân bảo ta chuyển cáo cho các ngươi. Bá tước đã hơn một trăm năm không lộ mặt, có lời gì cũng đều do ta truyền đạt. Nếu giết ta, các ngươi sẽ không còn đường câu thông với Bá tước đại nhân.”
“Đi chết đi.” Cao Trị đã xấu hổ không chịu nổi, hoàn toàn không nghe nổi bất kỳ lời giải thích nào, một kiếm phá vỡ yết hầu của tên giả mạo.
Tô Bối Bối cảm thấy cứ như vậy mà giết chết thì thật có chút đáng tiếc: “Cứ như vậy mà giết sao?”
“Giết thì giết, có chuyện gì không?” Cao Trị nhìn Tô Bối Bối: “Ngươi có ý kiến?”
“Dĩ nhiên là có ý kiến, thậm chí ta còn hoài nghi ngươi giết người diệt khẩu.” Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Ngươi có phải là hắc thủ đằng sau không?”
Hạ Thiên mỉm cười, nói với Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, nàng ngược lại học được cách nói chuyện của ta, nhưng câu hỏi này sai rồi.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tô Bối Bối nhìn thoáng qua Bá tước Cuồng Hoan giả mạo đã chết: “Rốt cuộc lão Bá tước Cuồng Hoan đó muốn làm gì?”
“Điều này thật ra rất dễ đoán.” Cao Trị ung dung đáp: “Tên giả mạo đó đã nói qua, lão bá tước dở hơi kia đã hơn một trăm năm không lộ mặt qua, ông ta chỉ là công cụ truyền lời. Nhìn đám quái vật có vẻ loạn thất bát tao trên đảo, thật ra câu trả lời đã vô cùng sống động.”
“Nói tiếng người đi.” Tô Bối Bối nhịn không được trừng Cao Trị một cái. Hạ Thiên thường xuyên nói như vậy thì thôi đi, ngươi là ai mà cũng chơi chiêu này.
Cao Trị nhất thời im lặng. Thật ra hắn ta cũng không biết, chỉ muốn làm bộ mà thôi.
“Cơ thể của Bá tước Cuồng Hoan đoán chừng đã xảy ra vấn đề hơn một trăm năm trước.” Hạ Thiên chậm rãi lên tiếng: “Cho nên lão ta mới không ngừng gạt người đến làm thí nghiệm cho lão. Tuy nhiên, y thuật của lão lại không cao, tiến hành gần trăm năm cũng chỉ cho ra những con quái vật đó. Bây giờ, ta đoán chừng lão đã đạt đến cực hạn, cho nên mới có những hành động mất trí như thế.”
“Đúng là mất trí thật.” Tô Bối Bối có chút nghĩ không thông: “Cơ thể có vấn đề thì đi tìm bác sĩ, đầu óc có bệnh thì tìm sát thủ làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận