Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2862: Ngươi là loại người quái dị nào thế?

“Là ai?” Nam tử đeo kiếm cũng không có phản ứng quá lớn, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, lạnh giọng nói: “Ngươi dám ngăn kiếm của ta ra khỏi vỏ, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”
“Tại hạ Tần Bảo Ngọc, xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Người đến nở nụ cười rạng rỡ, chậm rãi thả lỏng tay, đứng giữa Hạ Thiên và nam tử đeo kiếm, đảm nhiệm chức trách giảng hòa: “Tất cả mọi người đều đến tham gia thí luyện, cũng không phải kẻ thù sống còn với nhau, không cần thiết vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, quá đáng sợ rồi.”
“Tần Bảo Ngọc?” Lông mày nam tử đeo kiếm cau lại, lạnh giọng nói: “Hậu nhân Tần Thúc Bảo? Tại sao không thấy ngươi mang theo song giản tổ truyền của các ngươi?”
Tần Bảo Ngọc lắc đầu: “Bây giờ là niên đại gì rồi, ai còn dùng giản nữa. Lạc hậu quá.”
Nam tử đeo kiếm cảm thấy Tần Bảo Ngọc có ý riêng, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói điều gì.
“Vị bằng hữu này xưng hô như thế nào?” Tần Bảo Ngọc cũng không tiếp tục phản ứng nam tử đeo kiếm, chỉ cười nói với Hạ Thiên: “Tất cả mọi người đều đến tham gia thí luyện Tiểu Tiên Giới, ngại gì không làm quen với nhau một chút?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Ngươi tốt nhất đừng nên gọi bậy. Ta không phải bằng hữu của ngươi, ngươi cũng không có tư cách làm bằng hữu của ta.”
“Cuồng thật đấy.” Tần Bảo Ngọc cũng không tức giận với thái độ cuồng ngạo của Hạ Thiên. Dù sao, người như bọn họ có mấy ai mà không cuồng ngạo: “Nhưng ra ngoài, có thêm một người bạn thì sẽ có thêm một phần chiếu ứng. Huống chi, nghe nói thí luyện lần này rất khó khăn. Cho dù không giúp đỡ lẫn nhau thì cũng tốt hơn tính kế lẫn nhau, ngươi nói có đúng không?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không biết cái thì thí luyện hay không thí luyện. Ta chỉ đi cứu vợ của ta thôi.”
“Cứu vợ?” Tần Bảo Ngọc sửng sốt, chợt làm ra vẻ bừng tỉnh, cười nói: “Ta hiểu, ta hiểu. Cửu công chúa Tiểu Tiên Giới đích thật đến lúc lập gia đình. Nghe nói khôi thủ thí luyện lần này rất có thể sẽ trở thành chồng của nàng.”
Hạ Thiên hơi khó chịu, nói: “Cửu nha đầu là nữ nhân của ta. Nàng không có khả năng tìm chồng khác.”
“Dẹp mẹ ngươi đi.” Lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh lanh lảnh, đâm vào màng nhĩ có chút đau nhức.
Tần Bảo Ngọc nghe được âm thanh này, trong lòng không khỏi run lên, âm thầm chuẩn bị nghênh chiến, ánh mắt không khỏi cảnh giác nhìn lên không trung, thậm chí còn không quên nhắc nhở Hạ Thiên một câu: “Bằng hữu, cẩn thận.”
“Tên thái giám chết bầm này ở đâu ra vậy, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ, không hề có chút khẩn trương.
“Ngươi muốn chết.” âm thanh lanh lảnh kia lại vang lên, ngay sau đó, một bóng người từ trên không bay vút đến, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, nắm đấm dần dần to hơn trong tầm mắt của hắn.
Bốp.
Hạ Thiên đưa tay nhẹ nhàng đẩy nắm đấm của người kia ra, khinh thường nói: “Chút khí lực đó chẳng khác gì đám thái giám.”
Người kia bay ngược mấy mét, hai tay chống đất, khó khăn lắm mới dừng lại được thân hình.
Tần Bảo Ngọc định thần nhìn lại, phát hiện thân hình người đến cao lớn dị thường, nhưng lông mày đã bị cạo sạch. Gương mặt của hắn ta vô cùng hung ác, nhưng phối hợp với cái giọng the thé, ngẫm lại thấy buồn cười vô cùng.
“Đầu tiên là sỉ nhục Cửu công chúa, bây giờ lại sỉ nhục ta, ngươi đang tự tìm đường chết đấy.” Gã đàn ông không có lông mày căm tức nhìn Hạ Thiên, nghiến răng nghiến lợi quát: ‘Ta Ngôn Tử Mặc xin thề ở đây, hôm nay ta không giết ngươi, ta thề không làm người.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thôi đừng chém gió nữa, ngươi vốn đã không phải người.”
“Người của Thần Châu Cương Thi Môn?” Tần Bảo Ngọc cũng lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói.
“Hừ, đi chết đi cho ta.” Gã đàn ông không có lông mày cũng không nói nhảm, nắm chặt nắm đấm, sử dụng bộ pháp quỷ dị, hai ba bước đã đến trước mặt Hạ Thiên, nắm đấm nặng nề đánh vào lồng ngực Hạ Thiên.
Bành!
Một bóng người bay rớt ra ngoài, giống như quả bóng da lăn trên mặt đất, bám trên tuyết, từng lớp từng lớp lăn xuống núi.
Tần Bảo Ngọc mở to mắt.
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên ngáp một cái, cảm thấy chẳng có gì hay.
Tần Bảo Ngọc lập tức thay đổi cách nhìn về Hạ Thiên. Lần này, hắn ta thật lòng muốn kết bạn: ‘Ngôn Tử Mặc tu luyện đến cấp bậc Phi Cương, nhưng lại bị ngươi một quyền đánh bay. Ngươi thật sự quá lợi hại. Mọi người kết giao bằng hữu với nhau, như thế nào?”
Hạ Thiên tất nhiên là từ chối: “Ta chẳng hứng thú. Ta đã nói rồi, ngươi không có tư cách làm bằng hữu của ta.”
“Ngươi đừng nói như vậy. Mặc dù Tần Bảo Ngọc ta không có danh tiếng nhưng nói thế nào ta cũng có tu vi Kim Đan Kỳ, không đến nỗi ngay cả tư cách làm bằng hữu của ngươi cũng không có.” Tần Bảo Ngọc mỉm cười, đánh giá Hạ Thiên thêm vài lần: “Ta thấy tu vi của ngươi cũng chỉ khoảng Kim Đan Kỳ mà thôi.”
Trên đỉnh tuyết sơn lại xuất hiện một bóng người. Nhìn thân hình uyển chuyển liền biết là nữ nhân. Nàng mỉm cười trả lời Tần Bảo Ngọc: “Điều này chẳng liên quan gì đến tu vi cả. Hắn chẳng qua chỉ không muốn làm bạn với nam nhân. Hắn chỉ làm bạn với nữ nhân thôi, hơn nữa còn phải là nữ nhân xinh đẹp, ví dụ như ta.”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân vừa đến, cảm thấy khá quen mắt nhưng hắn cũng lười nhớ là ai: “Ngươi chẳng xinh đẹp gì cả, hơn nữa ngươi cũng không có tư cách làm bạn của ta.”
Nữ nhân có chút không vui, cong môi lên, gắt giọng nói: “Ta nói Hạ Thiên, nói thế nào chúng ta cũng là sinh tử chi giao, một chút mặt mũi cũng không cho là sao?”
Hạ Thiên khó hiểu: “Ngươi là loại người quái dị gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận