Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1595. Biến thành thái giám

Đạt ca nhìn chằm chằm vào Lam Y Nhân có chút không nỡ dời mắt sang nơi khác, mấy năm nay hắn chơi qua rất nhiều nữ nhân, gợi cảm thanh thuần, có thể nói là kiến thức rộng rãi, ngay cả một ít minh tinh người mẫu gì đó hắn cũng đã hưởng qua tư vị.
Đạt ca vốn dĩ cho rằng đời này mình đã chơi đủ kiểu nữ nhân rồi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Lam Y Nhân, hắn mới phát hiện bản thân đã sai, hơn nữa còn sai rất nhiều.
Nữ nhân trước mắt hắn, cả người tản ra mị lực gợi cảm, so với tất cả nữ nhân mà hắn từng chơi qua cộng lại còn xinh đẹp và gợi cảm gấp mấy lần. Giờ khắc này hắn thật tâm cảm thấy, Tào Di thật là phúc tinh của hắn.
Nói thật, mặc dù hiện tại Tào Di rất xinh đẹp, dáng người cũng rất thành thục, nhưng mấy năm trước khi Đạt ca nhìn thấy Tào Di lần đầu thì nàng vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ của Lam Y Nhân, hoàn toàn không tính là xinh đẹp. Nhưng lúc đó bởi vì Tào Di xuất hiện khiến cho Đạt ca gặp may mắn, từ đó hắn bắt đầu cảm thấy Tào Di là phúc tinh của mình, cứ như vậy mà bao nuôi nàng.
Mấy năm nay, Tào Di bị hắn dạy dỗ thành một mỹ nữ thành thục, nhưng lại không ngờ Tào Di lại lén lút quen với tên thám tử tư Vạn Tiểu Sinh này. Nói thật thì Đạt ca cũng không quá để ý chuyện này, hắn không thiếu nữ nhân, Tào Di cũng chỉ một nữ nhân được hắn bao dưỡng mà thôi, với hắn mà nói cũng không tính là mang nón xanh.
Nhưng Tào Di phải rời đi, đây làm hắn nhịn không được, bởi vì nàng chính là phúc tinh của hắn, nàng muốn đi, đó chẳng phải nghĩa là phúc khí của hắn cũng bị mang đi sao?
Cũng chính vì như thế, khi Đạt ca phát hiện Tào Di dám chạy trốn với Vạn Tiểu Sinh thì hắn lập tức đuổi theo tới nơi này, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp được một đại mỹ nữ gợi cảm như vậy ở đây. Điều đó cũng làm cho hắn quyết định, bất luận như thế nào hắn cũng phải mang Tào Di về cho bằng được.
Sau này, hắn chỉ cần cung phụng Tào Di là được, nếu muốn chơi thì chơi với vị đại mỹ nữ gợi cảm trước mắt này đây.
Đạt ca mải mê suy tính cho nên không phát hiện Lam Y Nhân đang nhìn hắn với ánh mắt nhìn thấy kẻ ngu ngốc, nàng lẩm bẩm trong lòng, tại sao lại có người không biết sống chết như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh Lam Y Nhân đã phản ứng lại, không phải người kia không biết sống chết, mà là người ta không biết nàng là người tu tiên, càng không biết nam nhân của nàng là người tu tiên còn lợi hại hơn cả nàng.
Thế là Lam Y Nhân quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, nở nụ cười vũ mị: "Chồng à, anh nói xem ta nên chọn cái nào đây?"
"Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần phải chọn gì cả, mà thật ra cũng không tới phiên nàng chọn đâu." Hạ Thiên lười biếng nói: "Bởi vì đây là chuyện của ta."
Hạ Thiên nhìn Đạt ca, duỗi lưng một cái: "Nói đến đây, ta phát hiện bây giờ ta thật sự quá quá vô danh, làm cho đám ngu ngốc các ngươi dám nảy sinh ý định cướp vợ của ta. Ta đang suy nghĩ mình có nên cao điệu hơn một chút hay không, miễn cho sau này đám ngu ngốc các ngươi xuất hiện không ngừng nghỉ."
"Tiểu tử, ngươi dám nói vậy cũng đã rất cao điệu rồi!" Đạt ca lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, "Ta vốn dĩ dự định giết ngươi trước rồi mới hưởng thụ nữ nhân của ngươi, nhưng bây giờ ta đã đổi ý, ta phải hưởng thụ nữ nhân của ngươi ngay trước mặt của ngươi...... A!"
Đạt ca còn chưa dứt lời thì đã phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, thì ra Hạ Thiên đột nhiên đá một cước vào bụng dưới của hắn.
"Thôi thôi, ta lười trở nên nổi tiếng, thế giới này có quá nhiều kẻ ngu ngốc, ta có cao điệu đến mấy thì vẫn luôn có đồ ngốc đến tìm phiền phức." Hạ Thiên lười biếng nói, tiếp đó lại là một cước vào hạ bộ, "Mười mấy năm trước, ai dám cướp vợ của ta thì thường sẽ có hai kết cục, một là biến thành người chết, hai là biến thành thái giám. Ta thấy nên biến ngươi thành thái giám, biến thành người chết quá nhiều rồi, không có sáng ý."
Trong khi nói chuyện, Hạ Thiên lại đá thêm một cước, vẫn là đá vào hạ bộ của Đạt ca.
"A!" Đạt ca lại kêu thảm lần nữa, sau đó ngã trên mặt đất.
Đau đớn kịch liệt liên tục khiến hắn bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Thực sự là không giỏi chịu đòn." Hạ Thiên lắc đầu cảm khái, "Ta chỉ mới dùng một phần vạn khí lực thôi, đầu năm nay không có mấy ai chịu đòn giỏi cả, thật không thú vị."
Trong khi nói chuyện, Hạ Thiên vươn tay bế Lam Y Nhân lên: "Vợ Tiểu Y Y, ở đây rất nhàm chán, chúng ta trở về khách sạn đi, ta cảm thấy tu luyện chơi vui hơn."
Lam Y Nhân bị Hạ Thiên ôm ngang, nàng không khỏi liếc xéo Hạ Thiên một cái, tu luyện chơi vui hơn, đây không phải xem nàng như món đồ chơi à? Hắn thì vui rồi, còn nàng hơn phân nửa chỉ thấy mệt muốn chết.
"Chồng à, chàng đừng nóng vội, chuyện bên này còn chưa có giải quyết xong đâu, nếu chúng ta cứ thế mà đi thì Tào Di sẽ gặp nguy hiểm. Bên ngoài chắc chắn còn có người của tên Đạt ca đó, hắn sẽ không tới đây một mình." Lam Y Nhân dùng giọng điệu nũng nịu nói với Hạ Thiên.
"Cái kia, cái kia, Hạ Thiên, ngươi, ngươi đánh bất tỉnh Đạt ca?" Một giọng nói có chút khó tin truyền đến, Tào Di đã nhìn thấy tất cả, lúc này trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không phải đánh bất tỉnh, là biến thành thái giám." Hạ Thiên sửa lại câu nói của Tào Di, "Nè, hai người các ngươi còn đứng thất thần ở đó làm gì? Vợ Tiểu Y Y sợ các ngươi xảy ra chuyện, vậy các ngươi đi theo chúng ta trở về khách sạn đi, ta còn muốn về ngủ với vợ Tiểu Y Y, không có tâm trạng đứng ở đây mãi đâu."
"A, được, được! Vậy, vậy chúng ta đi về khách sạn thôi." Bây giờ, Tào Di đã thanh tỉnh, men say trước đó đã sớm không còn sót lại chút gì, dường như vì quá hoảng sợ cho nên hơi rượu cồn trong cơ thể đều bay hết sạch sành sanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận