Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4133: Đây là chuyện mà ta đã đáp ứng bé ngoan

Hạ Thiên nghe xong, cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, trực tiếp cắt ngang: “Nói điểm chính đi, đừng nói nhảm nữa, không nói thì thôi.” “Trọng điểm chính là, chúng ta cũng bị cho uống những loại thuốc đó. Mặc dù thành công thức tỉnh dị năng, nhưng cũng có di chứng để lại. Y thuật của chúng ta cũng được xem là nhất lưu trong ngành, tuy nhiên cũng không còn cách nào.” Nam nhân mặc quần jean thống khổ nói.
“Cho nên, xin Hạ tiên sinh hãy cứu chúng ta.” Nữ nhân váy trắng không cởi áo, nhưng kéo một bên mép váy, lộ ra một bên đùi, trên đùi có rất nhiều lỗ nhỏ bằng lỗ kim.
Nam nhân mặc quần jean thấy đã đến nước này rồi, quyết định cũng không giữ lại gì nữa, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: “Chỉ cần ngươi có thể chữa hết bệnh cho vợ chồng ta, từ nay vợ chồng chúng ta sẽ bán mạng cho Hạ tiên sinh ngươi.”
“Ta đã đáp ứng bé ngoan sẽ cứu các ngươi, ta nhất định sẽ cứu.” Hạ Thiên nói: “Bây giờ ta phải đi giải quyết mấy con ruồi kia, các ngươi đến cao ốc Thần Y chờ ta đi.”
Nam nhân mặc quần jean đứng lên, kiên định nói: “Ta biết những người kia là ai. Chi bằng cứ giao cho chúng ta xử lý.”
“Không sai, coi như cho chúng ta nhập đội.” Nữ nhân váy trắng cắn răng nói.
Lúc này, Bạch Mộ Lan nhẹ giọng nói với Hạ Thiên: “Không thì cứ để bọn họ thử một chút.”
Hạ Thiên nói: “Tùy các ngươi. Đương nhiên, nếu các ngươi thua, ta cũng sẽ cứu các ngươi, bởi vì đây là chuyện mà ta đã đồng ý với bé ngoan.”
“Đa tạ Hạ tiên sinh.” Hai người lập tức nói lời cảm ơn, sau đó quay người bay về phía tòa thành bá tước Cuồng Hoan.

“Hắn đến rồi.”
Ni Xai Phách lảo đảo chạy xuống mặt đất bên dưới tòa thành bá tước Cuồng Hoan, thuận theo sợi dây leo rơi xuống trước mặt mọi người: “Hắn còn mang theo một nữ nhân đến, mọi người mau chuẩn bị đi.”
“Đến cũng nhanh thật.” Đứa bé cười ha hả, hưng phấn nói: “Ta đã sớm nghe người ta nói hắn là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Ta chỉ muốn biết hắn có thể chống lại được Cực nhạc trùng của ta không?”
Âm thanh hùng hậu kia nhịn không được liền châm chọc: “Ngũ Độc Đồng Tử, cái thứ côn trùng dở tệ của ngươi đừng nên lấy ra để làm gì. Có thể giết chết được Hạ Thiên chỉ có một đôi thiết quyền của lão phu.”
“Thiết lão quỷ, ngươi đừng nổ nữa.”
Thanh niên âm trầm nhịn không được cười nhạo: “Ngươi chỉ có một thân man lực, còn thân pháp Hạ Thiên thì quỷ mị, cuối cùng có thể phá hỏng con đường chạy trốn của hắn chỉ có thể là Thanh Sắc Ma ta mà thôi.”
Lão bà ho khan hai tiếng, khinh thường nói: ‘Người nào cũng chỉ biết thể hiện bản thân, một chút khiêm nhường cũng không có. Mặc kệ là giới sát thủ hay là giới tu tiên, đời sau không bao giờ bằng đời trước.” “Đừng cãi nhau nữa, có người đến.” Thiếu nữ đứng dậy, thân ảnh ẩn mình trong bóng tối, giọng nói truyền ra: “Ai vào chỗ nấy, dựa theo biện pháp đã ước định trước đó, trước bắt lại Hạ Thiên rồi nói sau. Bây giờ còn ở đó mà luận công hành thưởng, đúng là ngu không ai bằng.”
Lời này không phải là không có lý, chỉ là nói hơi khó nghe một chút, khiến người có mặt đều đỏ mặt vì thẹn.
“Xú nha đầu ngươi mắng ai vậy.” Thanh niên âm trầm là người mắng đầu tiên: “Hiện tại bổn ma làm thịt ngươi trước, xem ngươi còn mắng chửi người như thế nào nữa.”
Nói xong, người cũng chui vào trong bóng tối, là đi tìm thiếu nữ miệng thối hay là mượn cơ hội bước xuống bậc thang hay không thì không biết.
Những người còn lại cũng bỏ lại một câu ngoan thoại chỉ giỏi bề ngoài, sau đó riêng phần mình biến mất.
Ni Xai Bá đến báo tin không khỏi lúng túng. Những người kia không ai phản ứng hắn ta, thậm chí nhiều chuyện hỏi một câu chuyện gì xảy ra cũng không.
Tuy nhiên, hắn ta rất nhanh điều chỉnh tâm trạng. Dù sao mọi người cũng chỉ coi trọng tiền thưởng, sau đó tạm thời tụ cùng một chỗ phục sát Hạ Thiên, vốn cũng chẳng có tình cảm với nhau, đơn giản cũng chỉ là cấu kết với nhau mà thôi.
Chỉ là vừa rồi hắn ta giao thủ với Hạ Thiên, vô thức sinh ra hoài nghi, dựa vào cái đám ô hợp kia thật sự có thể giết được Hạ Thiên sao?
Trong lúc hắn ta đang do dự, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động.
Ni Xai Phách lấy lại tinh thần.
Quả nhiên, chưa đến một phút, hai bóng người rơi xuống. Tuy nhiên, hai người này lại rơi vào bóng tối, nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể từ hình dáng phân biệt ra được là một nam một nữ.
“Là nơi này sao?” Nam nhân kia nhẹ giọng hỏi.
Nữ nhân kia đáp: “Hẳn là nơi này.” “Đúng là có chút khí tức còn sót lại, hẳn phát sinh không bao lâu, nhiều nhất cũng không quá hai tháng.” Nam nhân kia quét mắt nhìn bốn phía, lập tức lắc đầu: “Chỉ là nơi này còn có một số khí tức khác, khá lộn xộn, khiến người ta buồn nôn.”
“Ừm, quả thật có chút không ổn.” Nữ nhân kia cũng nhẹ nhàng ngửi một chút, sau đó cau mày: “Vừa rồi hẳn có người, hơn nữa còn chưa rời đi.”
Nam nhân kia nghe xong, không thể nhịn được cười: “Ha ha, mấy vị bằng hữu ra ngoài hết đi.”
Chỉ nghe thấy một tiếng rít, giống như có thứ gì đó lướt ngang mà đến, đâm thẳng vào tim nam nhân kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận