Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1644. Thật sự là ngươi

Tô Bối Bối thực sự có chút tức giận, nói tới tuổi của nàng, thực sự cũng không còn tính là nhỏ nữa. Nhưng lại nói đến, mấy năm nay, đúng là nàng chưa gặp được người nam nhân nào vừa mắt cả. Nói như thế nào đây, kể từ khi nàng trở thành người tu tiên, trên cơ bản nàng đã coi thường tất cả nam nhân rồi.
Nếu không nàng thật sự muốn tìm bạn trai, rất đơn giản, đừng nói là mấy trăm người, chỉ cần nàng vẫy tay một cái, toàn bộ nam nhân ở thành phố Giang Hải đều sẽ nhào tới.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, sau đó, Tô Bối Bối lấy điện thoại ra rồi nhấn nghe.
“Anh hai, có chuyện gì sao?” Tô Bối Bối có chút không vui, người gọi tới không phải ai khác, chính là Tô Tiểu Xán.
“Bối Bối, ngươi đang ở đâu vậy? Nghe nói Bạch Tử Phòng bị đánh ở tập đoàn Thần Y hả? Không phải là ngươi đã đánh người ta đó chứ?” Tô Tiểu Xán mở miệng hỏi: "Ta nói này em gái nhỏ, cho dù ngươi không thích hắn, ngươi cũng không thể đánh hắn chứ?”
Tô Bối Bối còn chưa kịp lên tiếng, ở bên phía Tô Tiểu Xán đã lập tức chuyển chủ đề: “Được rồi, được rồi, không nói tới chuyện đó nữa, đánh hắn rồi thì thôi, mà Bạch Tử Phòng cũng không xứng với ngươi, như vậy đi, ta có một người bạn mới về từ Thủ đô, hay là buổi tối chúng ta gặp mặt thế nào? Gia cảnh của bạn ta không tệ, cũng tương đương với nhà họ Tô chúng ta. Người kia rất đáng tin. Nếu ngươi có thời gian thì đến ăn cơm cùng nhau nhé?”
“Ta nói này anh cả, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tìm người tới xem mắt ta nữa, Tô đại tiểu thư ta xinh đẹp như vậy, cũng không phải không thể gả đi được!” Tố Bối Bối có chút tức giận. Từ vài năm trước, mọi người trong nhà đã bắt đầu lo lắng về chuyện hôn nhân của nàng, thỉnh thoảng lại tìm kiếm đối tượng cho nàng, tận dụng đủ kiểu cơ hội để nàng ngẫu nhiên gặp mặt. Đến tận bây giờ, đã biến thành trực tiếp để nàng đi xem mắt!
“Bối Bối, cũng vì ngươi quá xinh đẹp, cho nên có rất nhiều người thương nhớ ngươi. Ngươi không biết đó thôi, con em nhà thế gia ở khắp nơi đều đến tìm ta vì muốn theo đuổi ngươi, vậy nên ngươi hãy nhanh chóng chọn lấy một người đi, cũng làm cho người khác có thể từ bỏ.” Tô Tiểu Xán cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu không thì anh cả của ngươi, ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ đắc tội với người khác đó.”
“Thôi được, anh cả, ngươi chờ một chút, đừng cúp máy trước, ta sẽ gửi cho ngươi một tấm ảnh!” Tô Bối Bối nói xong thì đi ra phía sau Hạ Thiên, đứng sau lưng của hắn, tách tách, nàng cầm điện thoại di động chụp ảnh tự sướng, chụp cả hai người vào, sau đó gửi cho Tô Tiểu Xán.
Một giây sau, Tô Bối Bối tiếp tục hỏi: “Này, anh cả, ngươi đã thấy ảnh chưa?”
“Bối Bối, bức ảnh này của ngươi là đi ra ngoài photoshop phải không?” Trong giọng nói của Tô Tiểu Xán tràn đầy vẻ khó tin: “Tấm hình đó của ngươi đều là chụp từ mười năm trước phải không? Mặc dù ta đã lâu rồi không gặp Hạ Thiên, nhưng mười mấy năm qua, hắn không thể không thay đổi…”
“Anh cả, ngươi đợi đã, ta sẽ cúp điện thoại trước, sau đó sẽ gọi video với ngươi!” Tô Bối Bối trực tiếp cúp máy, sau đó dùng WeChat để trò chuyện video với Tô Tiểu Xán.
Video được kết nối và một khuôn mặt xuất hiện trên màn hình. Mặc dù có một số thay đổi nhưng Hạ Thiên vẫn có thể nhận ra đó chính là Tô Tiểu Xán.
Tô Bối Bối nhắm ống kính thẳng về phía Hạ Thiên, sau đó nói: "Này, anh cả, ngươi thấy rõ chứ? Tên biến thái đó không thay đổi chút nào, còn nữa, mặc dù ta không muốn làm vợ bé của hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ở bên ta, ngươi vẫn còn muốn tìm người tới để cho ta xem mắt sao?”
“Chuyện, chuyện này...” Ở bên kia, Tô Tiểu Xán đang trợn mắt há mồm: “Cái kia, Hạ Thiên, thật sự là ngươi sao?”
“Tô Tiểu Xán, bây giờ ngươi bị bệnh không nhẹ nha.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi mua chút thuốc uống đi, tập đoàn Thần Y có đó.”
“Được rồi, thật sự là ngươi rồi.” Tô Tiểu Xán đã lập tức xác định, người đó chính là Hạ Thiên, mà hắn thật sự hoàn toàn không thay đổi, tướng mạo nhìn giống hệt như mười năm trước, cách nói chuyện cũng giống như mười mấy năm trước vậy.
Tô Tiểu Xán ho khan nhẹ một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Chuyện kia, Hạ Thiên, ngươi, ngươi và Bối Bối không phải là thật…” Tô Tiểu Xán còn chưa dứt lời đã cảm thấy không cần thiết hỏi nữa, vì Hạ Thiên đột nhiên ôm Tô Bối Bối ngồi trên đùi.
“Này, đồ biến thái chết tiệt, ngươi buông ta ra!” Tô Bối Bối có chút tức giận.
“Ôm một chút cũng sẽ không mang thai, không có chuyện gì đâu.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó nhìn Tô Tiểu Xán trong ống kính: “À, ngươi không nên tìm người tới xem mắt với nàng, nếu không ngươi sẽ bị đánh đó.”
Tô Bối Bối đột nhiên thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, chạy đến phía trước ngồi xuống một lần nữa, sau đó nhìn Tô Tiểu Xán trong video: “Được rồi, anh cả, bây giờ thì ngươi đã tin ta chưa?”
“Ta còn có thể không tin sao?” Tô Tiểu Xán có chút bất đắc dĩ: “Chuyện đó, em gái à, có muốn ta chúc mừng ngươi hay không đây?”
“Không muốn!” Tô Bối Bối trực tiếp ngắt video, lại còn muốn chúc mừng nữa. Chuyện này có gì tốt để chúc mừng chứ?
Nhưng nàng đã có thể thoát khỏi mấy cái xem mắt phiền toái kia, ngược lại cũng coi là một chuyện tốt, nàng tin chắc rằng anh cả sẽ không dám tìm người tới làm quen với mình nữa.
Mặc dù tên biến thái Hạ Thiên rất đáng ghét, nhưng hắn thực sự là lá chắn tốt nhất.
“Ai...” Tô Bối Bối đột nhiên thở dài, nàng cảm thấy mình có chút đáng thương, nàng đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tô, vừa xinh đẹp vừa giàu có, đã thông minh lại còn đáng yêu, nhưng trước đây nàng vẫn luôn vùi mình đọc sách ở trường học, rất khó để nàng dừng lại sở thích đọc sách. Nên nàng muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, kết quả nàng lại bị người chị họ xinh đẹp kia lừa gạt. Bây giờ, nàng giống như không có chút tự do nào nữa.
“Không được, ta phải nghĩ cách, ta không thể tiếp tục chờ đợi ở chỗ này nữa.” Tô Bối Bối cảm thấy không thể để mình bị mắc kẹt mãi ở Giang Hải, càng không thể bị tên biến thái Hạ Thiên kia vây khốn, nàng phải tìm cớ rời khỏi nơi đây.
Nhưng đi nơi nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận