Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2639: Luận tu vi muội còn cao hơn tỷ đấy

Người lên tiếng khoảng ba lăm ba sáu tuổi. Hắn ta mặc một bộ âu phục màu đen chỉnh tề, nằm nghiêng trên ghế, lắc lư con dao nhỏ trong tay, khắp gương mặt chỉ toàn là nụ cười giễu cợt.
“Ngươi là ai?” Ông cụ tóc trắng trừng mắt nhìn người đến, không hề khách khí, quát lớn: “Ngươi đến đây để làm gì?”
“Ta là ai, các ngươi không cần biết. Dù sao, các ngươi có biết cũng chẳng làm được gì.” Gã thanh niên mặc âu phục đen lặng lẽ cười một tiếng, ngừng lắc lư con dao nhỏ, chuyển sang làm động tác cắt cổ: “Về phần ta đến đây làm cái gì, đương nhiên là để thay tổ chức thanh trừ hậu hoạn, giết chết các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Đúng, chỉ dựa vào ta.” Gã thanh niên mặc âu phục đen nở nụ cười đắc ý, ánh mắt nheo lại, thu hết biểu hiện của tất cả mọi người: “Có phải các ngươi cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình?”
Thạch Thuần không nhịn được, lên tiếng: “Ngươi hỏi câu này, nói rõ ngươi cũng tự biết mình đấy chứ.”
“Không sai, thực lực các ngươi đích thật rất mạnh.” Gã thanh niên mặc âu phục đen cười to, chỉ vào Hạ Thiên: “Nhất là tên nhóc này, thực lực của hắn tương đương với ba Đình Trụ của chúng ta, tối thiểu cũng có tu vi Kim Đan Kỳ. Thực lực đó cũng được xem là hiếm thấy ở Tiểu Tiên Giới.”
Thạch Thuần cười hỏi: “Ý của ngươi là, thực lực của ngươi còn cao hơn cả Kim Đan Kỳ?”
“Không sai.” Gã thanh niên mặc âu phục đen móc một cái bình suối nhỏ trong suốt từ trong ngực ra. Cái bình to bằng ngón tay cái, bên trong sóng sánh nửa bình chất lỏng phát sáng: “Đây chính là thành quả nghiên cứu mới nhất của Thiên Cung, còn cao hơn gấp trăm lần so với Trầm Thụy Phương Chu. Một bình nhỏ này đủ để đối phó một người đạt đến tu vi Nguyên Anh Kỳ.”
Nói xong, hắn ta quay sang mỉm cười với Hạ Thiên: “Thật ra cũng nhờ hồng phúc của ngươi. Ngươi đã đánh bại ba Đình Trụ, cấp trên mới phá lệ đưa nó cho ta.”
“Anh rể, hắn ta nói là thật hay giả?” Thạch Thuần hơi không tin, nhưng nhìn đối phương tự tin như thế, nàng không khỏi bán tin bán nghi.
Hạ Thiên tỏ vẻ khinh thường: “Thuần nha đầu, ngươi còn quan tâm mấy lời nói ngu ngốc này là thật hay giả sao? Dù sao, chúng cũng chẳng có tác dụng trước mặt của ta.”
“Nếu ngươi không tin, ta sẽ giúp cho ngươi mở mang tầm mắt.” Gã thanh niên mặc âu phục đen nhướng mày nhìn chằm chằm Hạ Thiên, dùng con dao đẩy nắp bình, làm bộ muốn uống hết.
Ông cụ tóc trắng không dám đánh cược, cưỡng ép tích tụ một luồng chân khí, lách mình đến trước mặt gã thanh niên mặc âu phục đen, đưa tay đoạt lấy cái bình nhỏ.
Bành!
Gã thanh niên mặc âu phục đen hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, thấy ông cụ tóc trắng bổ nhào đến, hắn ta nghiêng người một cái, sau đó quay người đạp bay ông cụ tóc trắng ra ngoài.
Trước đó, ông cụ tóc trắng đã mất hết hơn phân nửa công lực, thân thủ không bằng lúc trước. Ông bị đá trúng một cước, không khỏi phun ra một ngụm máu.
“Sư tổ gia gia, người không sao chứ?” Tiểu đạo cô Niệm Tâm bị dọa sợ, xông lên phía trước đỡ ông cụ tóc trắng dậy.
“Lão đầu tử, ngươi đừng nôn nóng muốn chết như thế.” Vẻ đắc ý trên gương mặt gã thanh niên mặc âu phục lại càng đậm: “Nghe nói ngươi chính là đệ nhất ẩn sĩ núi Chung Nam năm đó, tại sao ngươi ngay cả một cước của ta cũng không tiếp nổi. Ngươi khiến người ta thất vọng quá.”
“Ngươi là đệ nhất Thối Vương trong thiên hạ, người có thể tiếp được một cước của ngươi vốn không nhiều.” Lúc này, lại có thêm một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen từ ngoài cửa bước vào, nói với đồng bọn của mình: “Được rồi, ngươi đừng đùa nữa. Bên ngoài đã bố trí xong hết, ngươi cũng nên tốc chiến tốc thắng ở đây đi. Phó môn chủ sắp đến rồi, chúng ta đừng chậm trễ việc tiếp giá.”
“Được.” Gã thanh niên mặc âu phục đen nhẹ gật đầu, uống một hơi cạn sạch cái bình chứa chất lỏng màu vàng: “Ngươi ở bên cạnh canh chừng cho ta, một tên cũng không được để chạy thoát.”
Người đàn ông cao lớn đứng ngay cửa, hai tay cho vào túi quần.
“Có thể chết trong tay Nguyên Anh Anh ta, đây cũng được xem là phúc lớn ba đời của các ngươi.” Trên người gã thanh niên mặc âu phục đen bắt đầu tản ra ánh sáng màu vàng. Một luồng khí tức cương mãnh vô song lan tràn khắp hành lang.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm và ông cụ tóc trắng chịu không nổi đầu tiên, bị luồng khí tức chấn ngất.
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng dần trở nên căng thẳng.
Chỉ có Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng như cũ, giống như không có việc gì có thể khiến cho hắn khẩn trương, thậm chí hắn còn cười hì hì giễu cợt: “Ta nói này, cái tên ngớ ngẩn ngươi đúng là chỉ biết khoác lác. Chút khí tức đó, đừng nói Nguyên Anh Kỳ, ngay cả Kim Đan Kỳ cũng không đạt đến.”
“Hừ, giả vờ giả vịt. Chờ thêm một lát nữa, ngươi sẽ biết cái gì gọi là sợ hãi.” Gã thanh niên mặc âu phục đen hừ lạnh một tiếng, cố gắng chịu đựng thứ chất lỏng màu vàng tứ ngược trong cơ thể, đồng thời hắn ta cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ tràn ngập tứ chi bách hài: “Thì ra đây chính là cảm giác của tu tiên giả? Đây chính là sức mạnh Nguyên Anh Kỳ sao?”
“Thuần Thuần, muội cẩn thận một chút.” Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy không ổn, lập tức ngăn Thạch Thuần sau lưng.
Thạch Thuần cười hì hì: “Nhụy Nhụy tỷ, không sao đâu. Khi muội tám tuổi, muội đã được anh rể tẩy tủy phạt cốt. Luận tu vi, muội còn cao hơn tỷ đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận