Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3513: Ngươi đã sớm chinh phục thế giới

“Thật ra, điều này cũng không thể trách ta. Muốn trách chỉ có thể trách vận mệnh. Ngươi đến Hoàng Sơn, vừa lúc để cho ta biết, lại có người xuất tiền, là ông trời không muốn để ngươi sống sót.”
Bành.
Cả người Hoàng Thiên Thư bay rớt ra ngoài, cày mười mấy mét mới ngừng lại.
“Ngươi chỉ có một chiêu này thôi sao?” Hoàng Thiên Thư nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên: “Quả đấm của ngươi không hề có lực sát thương gì cả. Chút bản lãnh đó làm sao giết được cữu cữu của ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi muốn biết?”
“Đúng, rất muốn, ngươi không ngại thử một… A!” Lời còn chưa nói hết, Hoàng Thiên Thư bỗng nhiên phát ra tiếng tru như heo bị chọc tiết.
Nhiếp Tiểu Lý bị tiếng kêu thảm thiết này dọa nhảy dựng một cái.
“Ngươi cứ chậm rãi hưởng thụ đi.” Ngân châm giữa ngón tay Hạ Thiên trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể của Hoàng Thiên Thư.
“Ngươi cho rằng đánh bại Hoàng Thiên Thư ta dễ lắm sao?” Hoàng Thiên Thư hét lớn một tiếng, cố nén cơn đau, thúc giục linh khí bên trong cơ thể.
Chỉ thấy làn da toàn thân trên dưới của hắn ta phồng lên từng chút một, giống như có ai đó đang bơm hơi vào người. Huyết mạch và kinh mạch cũng bộc phát, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
“Ăn của ta một quyền đi.”
Hoàng Thiên Thư nghiến răng, song quyền mang theo tiếng gió hú cuồn cuộn, phá không mà đến.
“Không ăn, biến đi.” Hạ Thiên tùy ý đánh ra một bàn tay.
Quyền chưởng song giao, kình phong bốn phía.
Trong không khí vang lên tiếng nổ lốp bốp. Mặt đất chung quanh hai người cũng rạn nứt trong nháy mắt.
“Vẫn chưa xong đâu, để ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.” Tơ máu dày đặc trong mắt Hoàng Thiên Thư nhiều đến mức mắt như muốn nứt ra. Một khí tức màu đỏ từ trong cơ thể của hắn ta tràn ra ngoài.
Hạ Thiên nhìn luồng khí tức này, ngược lại hào hứng: “Ngươi xem như may mắn, không bị sát khí ô nhiễm. Đáng tiếc tu vi quá thấp, cút sang một bên cho ta.”
Nói xong, Hạ Thiên chậm rãi nhấc chân đá vào mặt Hoàng Thiên Thư.
Phốc.
Hoàng Thiên Thư phát nổ, miệng phun máu tươi, ầm ầm ngã xuống đất.
“Không thể nào.” Hoàng Thiên Thư trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập không cam lòng: “Ta bỏ rơi vợ con đến Hoàng Sơn khổ tu hai mươi năm nhưng vẫn không sánh bằng một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi. Ông trời đúng là bất công.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Người không sánh bằng ta nhiều lắm. Ngươi xếp hàng đoán chừng xếp đến mặt trăng đấy.”
“Đáng tiếc.” Hoàng Thiên Thư chậm rãi bò lên, sau đó quỳ xuống trước Hạ Thiên, cúi đầu nói: “Ta thua, ngươi cứ việc cầm lấy đầu của ta.”
“Đầu óc của ngươi có bệnh.” Hạ Thiên nhìn cũng chẳng muốn nhìn: “Chẳng dùng được cái gì.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng nói: “Chúng ta cần đầu của ngươi để làm gì đâu.”
“Được.” Hoàng Thiên Thư lạnh lùng nói: “Nhận thua, ta có thể đáp ứng ngươi ba chuyện, xem như đổi lấy cái mạng chó này.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên bĩu môi.
Nhiếp Tiểu Lý ngược lại cảm thấy điều kiện này có thể chấp nhận được. Nàng nói với Hạ Thiên: “Hắn ta nói thế nào cũng lợi hại hơn so với người bình thường. Nếu giết thì lãng phí quá. Nếu không, để hắn ta thay chúng ta làm một số việc.”
Hạ Thiên hoàn toàn không thèm để ý: “Vợ tiếp viên hàng không, tên ngốc này cứ giao cho nàng xử trí.”
“Tuy nhiên, hắn ta có phải cố ý hay không? Nếu chẳng may hắn ta đâm sau lưng chúng ta một đao thì làm sao?” Nhiếp Tiểu Lý có chút lo lắng.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi.” Hạ Thiên trấn an: “Ta có lưu lại một cây ngân châm trong cơ thể của hắn ta. Hắn ta không có khả năng phản kháng.”
Nghe xong, Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy yên tâm. Nàng nói với Hoàng Thiên Thư: “Ngươi nói mặc cho chúng ta xử lý, tốt nhất nói lời giữ lời.”
“Đương nhiên, Hoàng Thiên Thư ta khác thì không dám nói, nhưng tuyệt đối nói lời sẽ giữ lấy lời.” Hoàng Thiên Thư đáp.
Nhiếp Tiểu Lý nói: “Bây giờ ngươi đến biệt thự giữa sườn núi đi. Ngươi hẳn biết biệt thự của gia gia ta là cái nào chứ.”
“Biết.” Hoàng Thiên Thư thản nhiên nói: “Trong biệt thự đó, ông ta chuyển cho ta một trăm vạn. Tiền này, ta sẽ trả trở lại.”
Nhiếp Tiểu Lý nói: “Về sau, Nhiếp gia sẽ do ta quyết định. Ngươi cứ giữ lại số tiền đó đi, xem như thù lao ta trả cho ngươi. Chuyện mà ta muốn ngươi làm cũng rất đơn giản. Ngươi đến biệt thự tìm mẹ và em gái ta, sau đó bảo vệ bọn họ. Tốt nhất đừng để bọn họ bị tổn thương. Đương nhiên, ngươi cũng phải nghe theo sự phân phó của bọn họ.”
“Được.” Hoàng Thiên Thư không chút do dự: “Chỉ một chuyện này thôi sao? Cho dù bây giờ ngươi bảo ta đi làm thịt Nhiếp Vân Thiên, ta cũng sẽ làm được cho ngươi.”
“Không cần.” Nhiếp Tiểu Lý trực tiếp từ chối: “Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta dặn dò là được.”
“Được rồi.” Hoàng Thiên Thư đứng dậy, sau đó rời khỏi vườn trà.
Sau khi Hoàng Thiên Thư đi rồi, Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn chột dạ: “Hắn ta thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên sẽ không.”
Hạ Thiên thành thật nói: “Châm pháp của ta tuyệt đối không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Vợ tiếp viên hàng không, nếu nàng không tin, ta có thể châm thử cho nàng, cam đoan nàng không dám chống lại mệnh lệnh của ta đâu.”
“Khốn kiếp.” Lại có một âm thanh không hài lòng vang lên: “Nếu có châm pháp thần kỳ như vậy, ngươi đã sớm chinh phục thế giới, còn cần lang thang ở đây sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận