Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4015: Hạ Thiên là đại ma đầu giết người không chớp mắt

Âm Thế Cực làm sao có thể tiếp nhận suy luận này: “Long Ứng Hoàng đấu với hắn lâu như vậy, ý của ngươi là, ta ngay cả lão quái vật của Long gia cũng không bằng.”
Cung chủ Thiên Cung gật đầu: “Ngươi đương nhiên lợi hại hơn Long Ứng Hoàng. Ông ta bế quan quá lâu, hết thảy cơ năng đã thoái hóa, cơ thể thật ra đã sớm tàn yếu không chịu nổi. Nhưng ngươi cũng chẳng có gì tốt hơn, không phải sao?”
Lúc này, âm Thế Cực chỉ im lặng, không biết nên nói cái gì.
“Dù sao nơi này cũng là trái đất, không phải khu vực bổn nguyên của chúng ta.”
Cung chủ Thiên Cung thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cho dù là Phù Diêu Tiên Tử, thực lực của nàng ta cũng dần dần suy yếu ở cái nơi tiên khí chi địa này. Cho nên nàng ta mới lựa chọn bế sinh tử quan vạn cổ. Thật ra, chúng ta đều là côn trùng ký sinh trên người tiên tử mà thôi. Nàng ấy còn không chống được bao lâu, chúng ta còn có thể tiêu dao bao nhiêu năm chứ?”
Âm Thế Cực nhịn không được giải thích: “Cho dù Phù Diêu Tiên Tử có trở nên yếu đi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa Hạ Thiên mạnh hơn ta. Ngươi nên toàn lực ủng hộ ta mới đúng. Chỉ cần ta có thể dẫn độ thiên kiếp, đến lúc đó ta có thể mang các ngươi quay về liên minh tu tiên, thậm chí còn gõ mở đại môn Chân Tiên giới.”
“Cứ nằm mộng không thiết thực như vậy, ngươi còn muốn nằm bao lâu?”
Biểu hiện cung chủ Thiên Cung lạnh lại, lạnh lùng nói: “Hạ Thiên còn mạnh hơn cả ngươi, hy vọng còn lớn hơn ngươi, bởi vì hắn là người mà ý chí trái đất chọn trúng, cũng là người có khả năng đánh vỡ chế tài đại đạo của liên minh tu tiên, cuối cùng dẫn đầu chúng ta xông ra khỏi gông cùm xiềng xích của tiên khí chi địa.”
“Ngươi không tin ta lại đi tin một người bình thường bên ngoài.”
Lòng đố kỵ của âm Thế Cực một lần nữa dấy lên, thiêu đến mặt hắn ta vặn vẹo: “Ta không tin hắn là ý chí trái đất chọn trúng. Nơi này chỉ là một tinh cầu linh khí mỏng manh, có ý chí gì có thể nói chứ.”
“Cho nên nói, ngươi đã lỗi thời rồi.”
Cung chủ Thiên Cung lắc đầu: “Đến bây giờ ngươi còn không phát hiện, ý chí trái đất thật ra đã có từ sớm, chỉ là ngươi vẫn luôn tận lực xem nhẹ mà thôi.”
“Nói một vạn lần nữa ta cũng không phục Hạ Thiên.”
Trong lòng âm Thế Cực lập tức đưa ra quyết định: “Bây giờ ta qua đánh nổ hắn, để ngươi tận mắt nhìn thấy rốt cuộc ai mới là người thiên mệnh chân chính.”
Sắc mặt cung chủ Thiên Cung lạnh lại, có chút cảnh cáo: “Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi đừng nên đi chịu chết.”
“Bây giờ ta qua bên đó giết hắn.”
Âm Thế Cực không thể nhịn được nữa, thả người lướt lên, hóa thành một đạo tàn ảnh bay đến trước mặt Hạ Thiên.
Lần này, hắn ta ngay cả chào hỏi cũng không thèm, thừa dịp Hạ Thiên còn đang thu gân rồng, vận Tam Phân Kiếp Ý với công lực mạnh nhất đánh vào ót Hạ Thiên.
Tuy nhiên, ngay khi hắn ta cảm thấy thành công, hắn ta bỗng dưng phát hiện Hạ Thiên đột nhiên biến thành kẻ đối diện, ánh mắt tràn ngập sự trào phúng.
“Điều này sao có thể?”
Âm Thế Cực cả kinh, thân pháp của hắn ta vô cùng nhanh, gần như ngang bằng với phong lôi, cộng thêm hắn ta đánh lén, làm sao Hạ Thiên có thể phát hiện được?
“Ngươi không biết đánh lén là hành vi rất đáng xấu hổ sao?”
Hạ Thiên cũng không để ý người này đang suy nghĩ chuyện gì, chẳng qua cảm thấy phiền chán, xiết chặt nắm đấm đập tới: “Vợ tóc vàng đã nói, đối phó loại ngu ngốc như ngươi, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp xử lý.”
Bành.
Một quyền này đơn giản trực tiếp, vẫn không hề có chút sức lực nào.
Nhưng âm Thế Cực chỉ cảm thấy mặt của mình giống như bị ngọn núi đụng trúng, xương sọ vỡ nát từng khúc một, sau đó một cảm giác nổ tung lan tràn toàn thân.
Chưa đến nửa giây, cả người hắn ta giống như một quả dưa hấu bề ngoài hoàn hảo nhưng bên trong đã nát nhừ.
Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, âm Thế Cực cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời cảnh cáo của cung chủ Thiên Cung.
Đáng tiếc đã quá muộn, cả người hắn ta bay đến vài trăm mét, đâm vào tường viện tiền đình Long gia, khiến cho toàn bộ viện lạc đều bị cày nát.
Sau đó ngã xuống đất không dậy nổi, không còn tiếng thở nữa.
“Người này chính là ma khôi âm Thế Cực?”
“Hắn ta bị một quyền của Hạ Thiên oanh sát rồi?”
“Long gia lão tổ vừa mới bị rút gân rồng, bây giờ lại giết ma khôi, chẳng lẽ không có ai trị được hắn hay sao?”
“Hạ Thiên là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nếu chẳng may giết đến hứng, giết sạch chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Trong khoảnh khắc, hai khôi thủ trong giới đã bị kẻ kinh khủng đó giết chết, chỉ sợ chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Xong rồi, sớm biết như thế, ta không nên đến tham gia vạn thọ yến này.”
Bên trong tiền đình Long gia vang lên tiếng ồn ào, có một số con em Long gia kêu rên, cũng có một số tân khách hối hận.
Có người nói với người khác: “Không phải còn Tiêu gia, Thượng Quan gia và Cung chủ Thiên Cung sao?”
Tiêu Quân Tiện đứng trong đám người, không khỏi cười khổ: “Đừng nói chuyện đó. Tiêu gia chúng ta bởi vì thế trong này nhỏ, cho nên mới ra bên ngoài để phát triển. Tuy nói chúng ta còn có chút lực ảnh hưởng bên ngoài, nhưng bên trong giới đã…” Câu nói kế tiếp không cần nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.
Lại có người nói: “Thượng Quan gia cũng đừng nghĩ. Bọn họ đã sớm thần phục âm Thế Cực rồi. Hiện tại âm Thế Cực đã chết, còn cái gì để hát nữa chứ.”
“A, đây không phải cung chủ Thiên Cung sao? Nàng ấy đang đi tìm Hạ Thiên.”
“Hiện tại, nàng ấy là hy vọng duy nhất trong giới.”
Trong lúc mọi người thoáng phấn chấn lại một chút, kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng mở rộng tầm mắt: “A, tại sao nàng ấy lại ôm tên ma đầu Hạ Thiên
Bạn cần đăng nhập để bình luận